Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2565: Tượng Đất Quà Tặng

Nhìn những giọt Trường Sinh tuyền mình vất vả lắm mới lấy được lại truyền vào bên trong cơ thể người thiếu niên, trong lòng Diệp Hạo cũng có cảm giác ưu thương.

- Ba mươi giọt Trường Sinh tuyền này cho ngươi.

Lúc này pho tượng đất lại mở miệng nói.

Diệp Hạo vội vàng dùng bình ngọc bỏ ba mươi giọt Trường Sinh tuyền này vào.

- Đa tạ tiền bối.

- Trường Sinh tuyền thông linh không dễ, cũng không nên lại bắt nó.

- Vãn bối tuân mệnh.

Diệp Hạo vội nói.

- Chàng thiếu niên, có hứng thú làm một vụ giao dịch với ta không?

Pho tượng đất lạnh nhạt nói.

- Giao dịch gì?

Diệp Hạo hứng thú hỏi.

- Bây giờ ta vẫn còn ở trong tại trái niết bàn, tạm thời không có năng lực tiến về Đại Hoang vực.

Pho tượng đất nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi giúp ta giết chết một thiếu niên, ta đưa ngươi một loại thần thông tuyệt thế.

- Một thiếu niên?

Diệp Hạo khẽ giật mình nói.

- Lấy thực lực của tiền bối, dù có ở trong trạng thái niết bàn, muốn giết một thiếu niên cũng chỉ là chuyện của một ý niệm.

Bây giờ Diệp Hạo cũng không còn ngây thơ nữa. Hắn biết rõ tượng đất có năng lực này. Phải biết ý niệm của Thần Hoàng đều có thể triệu hoán mà đến. Thực lực của pho tượng đát trước mặt không phải Nửa bước đại năng thì cũng là Đại năng.

- Ta từng ở trong vận mệnh trường hà nhìn thấy thân ảnh người thiếu niên kia, tương lai thiếu niên kia sẽ trở thành người đứng đầu ở Đại Hoang vực, toàn bộ Đại Hoang đều sẽ vì thiếu niên này mà máu chảy thành sông.

Pho tượng đất nói đến đây Diệp Hạo lập tức nhận ra.

- Ngươi nói không phải là thiếu niên chí tôn của Vũ tộc đấy chứ?

- Không sai, chính là thiếu niên chí tôn của Vũ tộc.

- Chưa nói ta bây giờ còn không phải là đối thủ của hắn, dù cho tu vi của ta có ngang bằng hắn, ta cũng không thể nào giết được hắn.

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Trên người hắn có cấm kỵ pháp bảo Đả Thần tiên.

- Khương Thượng lão thất phu kia còn cho hắn Đả Thần tiên sao?

Nghe vậy trong mắt pho tượng đất toát ra tia sáng sắc lạnh.

- Ta để ý thấy bàn về uy lực Đả Thần tiên còn mạnh hơn ba phần so với Phá Đạo tán của Phá đạo nhân nữa.

Diệp Hạo nói tiếp.

- Có Đả Thần tiên bảo vệ, muốn giết hắn cũng khó.

Pho tượng đất trầm ngâm lại.

Nếu cấm kỵ pháp bảo bộc phát toàn lực dù là Nửa bước đại năng cũng có thể giết chết được.

- Vậy ngươi đi tranh đoạt cơ duyên của hắn đi.

Pho tượng đất yên lặng một hồi nói.

- Cơ duyên của hắn?

- Ta hao hết tâm thần thôi diễn ra một góc vận mệnh của hắn.

Pho tượng đất trịnh trọng nói.

- Đại khái ba năm sau hắn sẽ tìm được động phủ của Cổ Nhất.

- Cổ Nhất là ai?

- Cường giả Đại năng của kỷ nguyên trước, đáng tiếc là bị trọng thương nên vẫn lạc.

Pho tượng đất nhẹ nhàng nói.

- Thiếu niên chí tôn của Vũ tộc tìm được nơi Cổ Nhất niết bàn, hắn vận dụng rất nhiều thủ đoạn lấy tạo hóa của Cổ Nhất ra.

Sắc mặt Diệp Hạo không khỏi thay đổi. Lấy tạo hóa của cường giả Đại năng ra?

- Hắn lấy Cổ Nhất tạo hóa một lần nữa tạo nên căn cơ, đây cũng là lý do vì sao tương lai lại không có ai ngăn cản hắn.

- Tạo hóa trong cơ thể của cường giả ẩn chứa bản nguyên mạnh mẽ đến nhừng nào? Dù hắn ta có mạnh đến mấy cũng không thể nào có thể thôn phệ được.

Nghe vậy ánh mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ hoài nghi. Chưa nói những thứ khác dù cho Diệp Hạo một Thần Hoàng, bây giờ hắn cũng không thể nào thôn phệ được.

- Hắn đương nhiên không thể nào chỉ một lần là có thể thôn phệ được, hắn thôn phệ trong một thời gian dài để hoàn thành việc thay đổi.

- Muốn cướp đoạt cơ duyên của hắn cũng không hề đơn giản như vậy.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Ta đưa ngươi một tấm Hư Không phù.

Pho tượng đất nói xong trước mặt Diệp Hạo liền xuất hiện một tấm phù chỉ tràn ngập chấn động đáng sợ. Diệp Hạo lập tức bị phù chú phía trên hấp dẫn. Nhưng khi hắn muốn xâm nhập sâu vào trong, hai con mắt lại đau nhói.

- Phù văn phía trên không phải người cấp bậc như ngươi có thể quan sát được.

Pho tượng đất lạnh nhạt nói.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Ta nguyện ý đi ngăn cản thiếu niên chí tôn của Vũ tộc lấy tạo hóa của Cổ Nhất, chỉ là không biết giao dịch trong miệng tiền bối nói rốt cục là cái gì?

Pho tượng đất ngây ngẩn cả người.

- Thứ tốt không phải ta đã cho ngươi rồi sao?

- Tấm Hư Không phù này chỉ là vì ngăn cản thiếu niên chí tôn của Vũ tộc thiếu niên chí tôn lấy tạo hóa của Cổ Nhất thôi.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Nhưng tiền bối ngươi phải biết ta đoạn cơ duyên tu hành của người ta cũng giống như giết phụ mẫu hắn, nếu ta xuất thủ không những đắc tội với thiếu niên chí tôn của Vũ tộc mà còn đắc tội với cả cường giả Khương Thượng của Đại Hoang vực nữa.

Tượng đất có chút u oán nhìn Diệp Hạo. Mẹ nó. Không phải ngươi cũng đã đạt được chỗ tốt sao?

Không nói đến Hư Không phù. Vấn đề là ngươi còn chiếm được tạo hóa của Cổ Nhất đấy.

Nhưng bây giờ Diệp Hạo lại không thèm nhắc tới cái bánh ngọt này?

Pho tượng đất còn không thể không có chút nào biểu thị.

- Như vậy đi.

Tượng đất suy nghĩ một chút.

- Ta truyền cho ngươi một môn thần thông, về phần có thể học được hay không là chuyện của ngươi.

Pho tượng đất nghĩ như vậy một sợi thần niệm liền tràn vào thức hải của Diệp Hạo.

- Lục hợp Bát Hoang chí tôn quyền.

Sau khi nhìn thấy cái tên này Diệp Hạo cũng ngây ngẩn cả người. Tên này quả thực có hơi chút ngang ngược.

- Dù là mười kỷ nguyên trước hay mười kỷ sau thì Lục hợp Bát Hoang chí tôn quyền của ta tuyệt đối có thể xếp hạng thứ ba.

Pho tượng đất cao ngạo nói.

Trong mắt Diệp Hạo lập tức lộ ra vẻ kích động.

- Đa tạ tiền bối.

Nói đến đây Diệp Hạo xoa xoa đôi bàn tay nói.

- Tiền bối, ngoại trừ chyện này ra ngài còn chuyện gì cần ta giúp một tay không?

- Không có.

Pho tượng đất lắc đầu.

- Tiền bối không ngại suy nghĩ lại một chút đi.

Pho tượng đất nhất thời mặt đen lại.

- Xéo đi.

- Thôi được rồi, bất quá tiền bối ngươi phải nói cho ta biết động phủ của Cổ Nhất ở đâu chứ?

Diệp Hạo thấy doạ dẫm không được liền nói khẽ. Tượng đất nghĩ nghĩ cũng cho Diệp Hạo một tọa độ.

- Nhớ lấy, ngươi không cần phải đến trước.

Tượng đất trịnh trọng nói.

- Bởi vì động phủ của Cổ Nhất có rất nhiều cấm chế, ngươi tùy tiện tiến vào rất dễ sẽ chết.

- Đã hiểu.

Diệp Hạo gật đầu thật mạnh.

Đợi đến khi Diệp Hạo rời khỏi thiếu niên kia có chút phẫn hận nói.

- Tiền bối, vì sao ngươi lại coi trọng hắn như vậy?

- Tiểu tử kia không hề đơn giản đâu.

Pho tượng đất nghiêm túc nói.

- Ta xem không thấu tiểu tử kia, một chút cũng không thấu.

Nghe vậy sắc mặt người thiếu niên kia lập tức thay đổi. Hắn biết rõ pho tượng đất mạnh cỡ nào.

Nhưng bây giờ hắn lại nói hắn một chút cũng không thể nhìn thấu được Diệp Hạo?

Kinh khủng như vậy sao?

- Thành tựu tương lai của tiểu tử kia cũng sẽ không kém hơn ta.

Pho tượng đất nói tiếp.

- Đây cũng là lý do vì sao ta lại truyền thụ thần thông của mình cho hắn.

Kết một phần thiện duyên!

Sau khi Diệp Hạo rời khỏi nơi này mới bước đi về phía đám người Vương Túy Mặc. Mà lúc này bọn người Vương Túy Mặc dưới sự bảo vệ của phân thân Diệp Hạo đang tiến tới Đại Hoang vực.

- Ngươi đi đâu vậy?

- Không đi nơi nào cả.

Diệp Hạo không có tiếp tục cái đề tài này.

Vương Túy Mặc lập tức hiểu ý. Đợi đến khi Hỏa Hân Nhi trở về phòng nghỉ ngơi đám người Vương Túy Mặc đều không hẹn mà cùng đi tới căn phòng của Diệp Hạo.

- Cái này cho các ngươi.

Diệp Hạo lần lượt đưa cho đám người một bình ngọc. Thần niệm mọi người quét quét qua, tiếp lấy sắc mặt của bọn hắn đều thay đổi.

- Trường Sinh tuyền.

- Trong tay của ngươi làm sao có nhiều Trường Sinh tuyền như vậy?

Vương Túy Mặc các nàng đều có chút trố mắt đứng nhìn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận