Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3072: Tất Cả Đều Giết Chết.

Mà từ đầu đến cuối Diệp Hạo đều không hề mở mắt.

Tựa hồ lần tập kích vừa rồi không hề xảy ra.

- Hắn quá tự tin.

- Chiếc chiến hạm này thật không đơn giản, ta cảm thấy cho dù là Quá Khứ cảnh sơ kỳ cũng đừng hòng đánh nát nó một cách dễ dàng.

- Tám chiến khôi kia cũng không kém, trừ phi là cường giả Cấm Kỵ đứng đầu, bằng không đừng nghĩ đến việc trấn áp bọn họ.

- Ta nghe nói rất nhiều thế lực đang bắt tay với nhau tạp ra một lực lượng cường đại để trấn áp hắn.

- Hiện tại đâu chỉ mỗi các đại thế lực muốn động thủ ứng phó hắn, ta nghe nói thiếu tộc trưởng Ngọc tộc Ngọc Hành sắp xuất quan.

- Ngọc Hành? Đứng thứ chín trên Thiên Bảng?

- Đúng vậy, Ngọc Hành, mười năm trước Ngọc Hành đã đứng thứ chín trên Thiên Bảng, còn bây giờ hắn chưa chắc đã đứng thứ chín.

- Nếu Ngọc Hành ra tay, Diệp Dương có lẽ phải gặp xui xẻo rồi.

- Ai bảo tiểu tử này quá kiêu ngạo làm gì?

- Cũng không thể nói như vậy được, ta nghe nói Nhân Vương Khổng gia Khổng Huân cũng bắt đầu hành động.

- Khổng Huân? Chưa từng nghe nói.

- Khổng Huân không tham gia vào bảng xếp hạng, nhưng không có nghĩa là thực lực của hắn yếu.

- Không sai, trong thiên địa này có rất nhiều cao thủ không tham gia vào Thiên Bảng,

- Vì sao?

- Các đại thế lực không muốn bày ra hết toàn bộ các át chủ bài.

Đối với việc các thế lực khắp nơi thảo luận, đương nhiên Diệp Hạo không biết, nhưng dù hắn có biết hắn sẽ không thèm để ý.

Địa điểm tiếp theo hắn tới chính là Thượng Thanh thành, tính toán thời gian Tô Nhuế cũng gom góp được đủ tư nguyên.

Nhưng đoạn đường này nhất định sẽ không yên tĩnh, trước sau tổng cộng Diệp Hạo đã lọt vào sáu trận tập kích.

Mà cả sáu trận tập kích này, ngay cả lớp phòng hộ của chiến hạm mà bọn họ cũng không thể công phá được.

Nhưng trong tám chiến khôi, Diệp Hạo đã mất đi ba chiến khôi.

Đến ngày thứ tám, chiến hạm bị một trận pháp to lớn bao phủ.

Lực lượng trận đạo kinh khủng giống như hồng thuỷ nghiền ép về phía chiến hạm.

Trận pháp bảo vệ của chiến hạm lập tức được khởi động.

Nhưng trong nháy mắt phía trên đã xuất hiện vết rạn.

- Chủ nhân.

Một chiến khôi đi tới bên người Diệp Hạo hô lớn.

Nghe vậy Diệp Hạo mở ra hai con mắt.

Nhìn uy áp cuồn cuộn của trận pháp, ánh mắt Diệp Hạo lộ ra kinh ngạc.

- Cửu Châu sát diệt trận.

Cửu Châu sát diệt trận.

Trận pháp này được chia làm ba loại: đại, trung, tiểu.

Tiểu Cửu Châu sát diệt trận cần chín trận sư tạo thành, Trung Cửu Châu sát diệt trận cần chín mươi trận sư tạo thành, Đại Cửu Châu sát diệt trận cần chín trăm trận sư tạo thành.

Diệp Hạo vận dụng Hỏa Nhãn kim tinh để nhìn.

Hắn phát hiện không ngờ các tộc lại dùng chín trăm trận pháp sư để xây dựng Cửu Châu sát diệt trận, hơn nữa cả chín trăm trận sư này đều có tu vi Cấm Kỵ cảnh.

Phải biết hiện giờ ngay cả thế lực ngũ cấp cũng chưa hắn có thể góp được nhiều trận sư như vậy.

Trận sư cường đại không phải do lực lương của bản thân.

Bọn họ mượn uy lực của thiên địa.

Lợi dụng phù chú, bọn họ có thể có được sức chiến đấu hơn bản thân gấp mười lần, thậm chí là hơn trăm lần.

Uy lực của Cửu Châu sát diệt trận do chín trăm trận sư tạo ra chắc chắn khó có thể tưởng tượng được.

Cho dù là Quá Khứ cảnh cũng không dám xin đi giết giặc.

- Một nước đi thật lớn.

Diệp Hạo chắp hai tay sau lưng cười nói.

Cao thủ ẩn núp trong bóng tối ngây ngẩn cả người.

Lúc này mà Diệp Hạo còn cười được?

Chẳng lẽ hắn không biết chỉ cần sơ sẩy tí thôi là có thể bỏ mình hay sao?

- Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội.

Diệp Hạo cất cao giọng nói.

- Thu lại Cửu Châu sát diệt trận, bằng không đừng trách ta không khách khí.

Trận sư tạo ra trận pháp nhìn Diệp Hạo như nhìn một tên ngu xuẩn.

Không khách khí?

Ngươi thử không khách khí cho xem coi.

- Xem ra các ngươi không coi ta ra gì?

Diệp Hạo nói đến đây liền vung tay lên thu hồi chiến hạm và chiến khôi vào trong tiểu thế giới, tiếp đó hắn dưới ánh mắt của toàn trường đi về phía trước.

Lực lượng huỷ diệt đáng sợ lập tức che phủ toàn bộ Diệp Hạo.

Nhưng vẫn chưa qua một lần hô hấp, thân ảnh của Diệp Hạo lại xuất hiện.

- Không tốt.

- Diệp Dương xem thấu yếu điểm của trận pháp.

- Ra tay toàn lực.

- Vùng thế giới này hoàn toàn hóa thành đất khô cằn.

Những trận sư kia cũng trở nên gấp gáp.

Thế nhưng mặc kệ bọn hắn ra tay thế nào, Diệp Hạo vẫn luôn có thể tìm ra được điểm yếu của trận pháp.

Chỉ sau vài hơi thở, Diệp Hạo đã đi tới ranh giới trận pháp.

- Chết hết cho lão tử.

Đấm ra một quyền, sơn hà tịch diệt.

Gần một trăm cao thủ Cấm Kỵ cấp ngay cả tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp phát ra đã bỏ mạng.

- Chuyện gì vậy?

- Tại sao quyền ý của Diệp Dương lại đáng sợ hơn cả trước?

- Cửu Huyển Biến, vừa rồi hắn vận dụng Cửu Huyển Biến.

Cửu Huyển Biến chính là vô song sát phạt yếu thuật.

- Vượn già truyền thụ môn công pháp Cửu Huyền Biến trân quý cho Diệp Dương?

Cao thủ các tộc không biết rằng Diệp Hạo cũng chỉ mới lấy được Cửu Huyền Biến.

Bọn họ càng không biết Diệp Hạo chỉ dùng bảy ngày đã tu luyện Cửu Huyền Biến đến tiểu thành.

Vì sao vượn già lại yên lòng truyền thụ Cửu Huyển Biến cho Diệp Hạo?

Phần lớn là bởi vì hắn cảm thấy Diệp Hạo không thể nào có lợi ích gì từ Cửu Huyền Biến.

Hắn không ngờ rằng Diệp Hạo nắm giữ máy gian lận Đại Mộng Tam Thiên

Mà bây giờ Diệp Hạo đã có thể làm đến trình độ nhất niệm mười năm, nói các khác thực tế Diệp Hạo đã tốn thời gian bảy mươi năm mới tu luyện Cửu Huyền Biến đến cấp độ tiểu thành,

Cửu Huyển Biến là sát phạt yếu thuật.

Chỉ cần thi triển môn công pháp này, vô luận ngươi vận dụng thần thông gì, đều sẽ hóa thành lực lượng đáng sợ.

A!

A!

A!

Nhìn trận sư trong tộc liên tục chết thảm, trong lòng các tộc đều đang chảy máu.

- Xuất thủ.

- Liều lĩnh xuất thủ.

- Mặc kệ là cấm khí gì, pháp bảo gì, đều phóng hết cho ta.

- Giết hắn.

Cao tầng các tộc gầm thét lên.

Xoát!

Hơn ngàn cao thủ bay ra.

Trong tay bọn họ nắm cấm khí, mang theo pháp bảo, cầm quyển trục.

Diệp Hạo hóa thành binh khí hình người, không ngừng xuyên qua dòng người, mỗi lần xuyên qua đều mang theo tính mạng của một nhóm người.

Mạng người như cỏ rác.

Giờ khắc này, cường giả Cấm Kỵ cao cao tại thượng trong tay Diệp Hạo chỉ là đám gà con.

Yếu ớt đến đáng thương.

Giết!

Diệp Hạo lạnh lùng đáng sợ.

Hắn giống như sát thủ trong đêm tối, vô tình cướp đi tính mạng của từng người.

Đối với cường giả các tộc Diệp Hạo không hề thương hại chút nào, bởi vì nếu bây giờ hắn không giết, tương lai khi huỷ diệt Nhân tộc, đám người kia chắc chắn sẽ trở thành đao phủ tràn ngập máu tanh.

Tộc đàn chi tranh, không có thương hại.

Thời gian dần qua, tâm trạng cao tầng các tộc đều đang run rẩy.

Diệp Hạo quá mạnh.

Dù sử dụng mấy ngàn cao thủ, đủ loại thủ đoạn đều không thể làm gì được hắn.

- Làm sao bây giờ?

- Có nên lui hay không?

- Lui? Đã đến nước này rồi, còn có thể lui được sao? Thiếu tộc trưởng Ngọc tộc đã đến, đợi chút nữa Ngọc Hành sẽ lấy tính mạng của hắn.

- Vì sao bây giờ Ngọc Hành còn chưa ra tay, hắn đang lấy chúng ta làm bia đỡ đạn sao?

- Nói cẩn thận.

Diệp Hạo cũng không biết giết bao lâu, thẳng cho đến khi trước mặt không còn tu sĩ nào đứng, hắn mới ngừng lại.

Hắn lau sơ máu trên mặt, ánh mắt rơi vào trong hư không cách đó không xa.

- Ngươi còn muốn nhìn tới khi nào?

- Diệp Dương, giao ra tài nguyên của vượn già và Cửu Huyển Biến, ta cho ngươi chết thoải mái.

Từ hư vô một thiếu niên môi hồng răng trắng đi ra, hắn cao ngạo nhìn xuống Diệp Hạo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận