Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1282: Đông Hoa Thành

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Bên trong một chiếc Kim Cấp Chiến Hạm, một đầu Hỏa Hồ buồn bực ngán ngẩm nằm dài phơi nắng trên khoang thuyền.

Nó liên tục mà ngáp dài, lúc thỉnh thoảng lại nhìn về phía khoang thuyền.

Tiểu Thất đã đợi một tuần, Diệp Hạo vẫn không có dấu hiệu đi ra.

- Không phải đợi thêm một tuần nữa chứ?

Tiểu Thất bất đắt dĩ.

Bởi vì một tuần nữa Luyện Khí Đại Tái sẽ bắt đầu.

Lúc đó, Diệp Hạo chắc chắn sẽ hiện thân.

Nhưng mà Tiểu Thất không được chơi!

Đúng lúc này, nó bỗng nhiên nghe được âm thanh thú hống.

Hai mắt nó sáng lên.

Lập tức lái Kim Cấp Chiến Hạm đi về hướng phát ra tiếng thú, đi qua mười lượt hô hấp đã đến nơi, mấy chục đạo thân ảnh đang bị một Thạch Hầu công kích liên tục bại lui.

Thạch Hầu có tu vi Tiên Chủ cảnh, mỗi một lần xuất thủ đều sẽ đánh giết một Tu Sĩ.

Tiểu Thất nhìn một chút quay người muốn rời đi.

Thực sự không thú vị.

Lúc Tiểu Thất sắp rời đi lại kinh ngạc phát hiện Diệp Hạo chẳng biết lúc nào xuất hiện sau lưng nó.

- Người có phải muốn hù chết ta không?

Tiểu Thất u oán nói.

Trong nháy mắt đó toàn thân lông tơ của nó trực tiếp dựng đứng lên a.

- Nếu vừa rồi ta muốn lấy tính mạng ngươi, ngươi cảm thấy mình có thể sống sót sao?

Diệp Hạo lườm Tiểu Thất một cái.

- Người chưởng khống không gian hình như đã cao hơn trước rất nhiều.

Tiểu Thất ý thức được cái gì.

Tiểu Thất là ai?

Cửu Chuyển Linh Lung Thú!

Tiên Tôn bát Chuyển!

Chiến lực không phải cấp Yêu Nghiệt, nhưng luận không gian chưởng khống thì không kém hơn Diệp Hạo.

Nhưng hiện tại tình huống như thế nào?

- Ta thật chưởng khống không gian cao một chút, nhưng lại không cao như ngươi tưởng tượng đâu.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói:

- Bởi vì vừa rồi ngươi không tập trung, còn buông lỏng cảnh giác nữa.

- Sao người làm được?

Tiểu Thất tò mò hỏi.

Diệp Hạo đưa cho Tiểu Thất một hộp gấm.

Tiểu Thất mở hộp gấm ra nhìn thấy trong hộp gấm có ba viên Trung Phẩm Không Gian Tinh Thạch.

- Cho ta hả?

- Ừm.

- Ta hiện tại càng cảm thấy đi theo người là một quyết định sáng suốt.

- Hình như không phải ngươi lựa chọn nha?

- Có gì khác nhau?

- Không có gì khác nhau cả.

- Vậy được rồi.

Tiểu Thất mừng rỡ cầm theo Không Gian Tinh Thạch trở về Kim cấp Chiến Hạm.

Lúc này, Diệp Hạo mới nhìn đến chiến đấu bên dưới.

Mười mấy Tu Sĩ Nhân Tộc bị Thạch Hầu đè đánh.

- Trả lại con cho ta.

Thạch Hầu gầm thét đồng thời một móng vuốt xuyên thủng một Tu Sĩ, sau đó, như thiểm điện nhào tới một trung niên.

- Ta mẹ nó chứ… chỉ đi ngang qua thôi.

Trung niên biệt khuất nói.

Mắt thấy Thạch Hầu sắp xuyên thủng trung niên, một đạo chỉ quang kinh khủng giống như từ thiên ngoại phủ xuống, xuyên thủng bả vai Thạch Hầu.

Thạch Hầu lảo đảo một chút, nhìn thoáng qua vết thương trên bả vai, ánh mắt lẫm liệt nhìn bốn phía:

- Người nào xuất thủ?

- Trả lại con cho Thạch Hầu đi.

Lúc này, một giọng nói bình thản vang lên giữa không trung.

Lúc này, mười mấy Tu Sĩ nhìn về phía một hoa phục thanh niên.

Hoa phục thanh niên ánh mắt âm trầm :

- Vì lấy được Thạch Hầu con non, ta trước sau mưu đồ ba năm, không thể nào từ bỏ nó.

Nói đến đây hoa phục thanh niên hướng bốn phía nói:

- Nếu như ngươi giúp ta ngăn cản Thạch Hầu, sau này Trương gia chúng ta nhất định tạ ơn.

- Không biết sống chết.

Diệp Hạo hơi lắc đầu.

Đều đến loại tình huống này, hoa phục thanh niên còn không biết tiến thối, tự tìm chết.

Trung niên kia nghe thấy Diệp Hạo nói như vậy, vội nói:

- Có chuyện ta phải tuyên bố một chút, ta chỉ là người đi ngang qua bị cuốn vào, ngươi muốn con non ngươi tìm hắn, cùng ta cũng không có quan hệ.

Nói đến đây, trung niên kia quay người chạy trốn.

Con ngươi Thạch Hầu đỏ tươi nhìn trung niên rời đi cũng không ngăn cản.

Hiện tại nó đã bị trọng thương.

Không có tư cách quyết định sinh tử của đám Tu Sĩ này.

Hiện tại, mong muốn duy nhất của nó là con nó có thể bình an trở về.

Còn nữa, nó không thể không cân nhắc vị âm thầm xuất thủ.

Trung niên chạy không bao lâu thì nhìn thấy một chiếc Kim Cấp Chiến Hạm, thấy thế hắn lập tức phất tay.

Diệp Hạo xuất hiện trên Chiến Hạm nhàn nhạt hỏi:

- Chuyện gì?

- Phía trước có một Thạch Hầu Tiên Chủ cảnh.

Trung niên chỉ nơi xa nói:

- Thạch Hầu lập tức sẽ giết đến nơi này.

- Như vậy à.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói:

- Vậy thì lách qua là được.

- À ngươi có thể cho ta đi cùng không?

Trung niên kia nhẹ giọng hỏi:

- Tiên Lực trong thể nội ta không còn thừa bao nhiêu nữa.

- Tới đi.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

Sau khi trung niên nhảy lên Kim Cấp Chiến Hạm vội vàng nói:

- Chúng ta nhanh một chút lách qua.

- Tốt.

Diệp Hạo búng tay một cái, Kim Cấp Chiến Hạm lập tức đi qua một phương hướng khác.

Thật ra, Diệp Hạo cưỡi Kim Cấp Chiến Hạm bởi vì tốc độ nó rất chậm.

Cưỡi Chủ Cấp Chiến Hạm không đến mấy ngày sẽ đến Đông Hoa Hoàng Triều.

Hắn đâu cần nhanh như vậy.

Ước chừng một khắc đồng hồ, sau khi trung niên thấy không có chuyện gì, cơ thể căng cứng rốt cục nới lỏng.

- Giới hiệu một chút, ta tên Thạch Tam.

Trung niên kia nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta họ Diệp.

Diệp Hạo cười nói.

Trung niên giật mình.

Bản thân cũng đã nói họ tên ra, dựa theo đạo lý Diệp Hạo nên nói cho hắn biết tên chứ.

Đối phương không nói chắc chắn có nguyên nhân.

- Ngươi mua Kim Cấp Chiến Hạm bao nhiêu thế?

- Ba vạn.

- Trước kia ta cũng có một chiếc a.

Thạch Tam nói khẽ:

- Chiếc Kim Cấp Chiến Hạm kia tám vạn, ngồi còn chưa nóng đã thế chấp cho sòng bạc.

- Sòng bạc?

- Ta nhàm chán chơi vài ván.

- Ta thấy ngươi không phải nhàm chán mà chơi thôi đâu.

Diệp Hạo cười như không cười nhìn Thạch Tam.

- Ta không yêu thích cái gì cả chỉ thích đánh bạc.

Thạch Tam có chút lúng túng nói.

- Không tìm đạo lữ?

- Trước đó đi tìm một người.

Thạch Tam khẽ thở dài:

- Đáng tiếc sau khi ta thế chấp Kim Cấp Chiến Hạm đã rời bỏ ta.

Dừng một chút Thạch Tam mắng:

- Một câu cũng không nói, nói đi là đi.

- Không nói chuyện quá khứ.

Thạch Tam nói:

- Đúng rồi, ngươi muốn đi nơi nào?

- Đông Hoa Thành.

- Ngươi đi Đông Hoa Thành làm gì?

- Đến xem Luyện Khí Đại Tái.

- Vừa vặn ta cũng muốn đi Đông Hoa Thành, không bằng chúng ta cùng đi đi.

- Tốt.

Thạch Tam là một người thích nói.

Dọc theo con đường này giảng thuật không ít tin đồn trong Tứ Trọng Thiên cho Diệp Hạo.

Diệp Hạo cũng nghe say sưa ngon lành.

Năm ngày sau, hai đi tới Đông Hoa Thành.

Đông Hoa Thành, Đô Thành Đông Hoa Hoàng Triều.

Đứng từ xa nhìn Đông Hoa Thành, lông mi Diệp Hạo lộ ra vẻ ngưng trọng.

Bởi vì trong mắt hắn, Đông Hoa Thành như một Hồng Hoang Mãnh Thú đang ẩn mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận