Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1997: Rời Đi

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Cổ Sơ ở Bạch Đầu Sơn muốn tổ kiến một thế lực mạnh mẽ, nhưng hiện tại liên minh các Tộc lại phân chia thành Tam Đại Thế Lực, các ngươi tìm hiểu nguyên nhân sâu xa chưa?

Nghe Bạch Anh Hùng nói như vậy, sắc mặt Tu Sĩ toàn trường không khỏi thay đổi.

Bọn họ lúc này mới ý thức được Diệp Hạo làm bao nhiêu chuyện vì bọn họ.

Buồn cười, họ còn cảm thấy Ẩn Minh cái gì đều không làm.

Quả thực châm chọc.

- Nhưng Ẩn Minh đi tới Thiên Mã Đại Lục cũng đang không ngừng cướp bóc các Đại Thế Lực.

Tông Chủ Băng Phách tông, Cung Văn Xương nhàn nhạt nói.

- Ngươi nghĩ Ẩn Minh sẽ giúp đỡ chúng ta vô điều kiện?

Bạch Anh Hùng lộ vẻ khinh bỉ nhìn hắn.

- Ta muốn hỏi Minh chủ Ẩn Minh thiếu chúng ta cái gì?

- Ẩn Minh đi đến Thiên Mã Đại Lục chính vì cướp bóc tài nguyên thôi.

Cung Văn Xương lại cười lạnh đáp trả.

- Im miệng!

Bạch Hồng Đào quát lớn.

Cung Văn Xương đang định phản bác thì một thanh âm đạo băng lãnh lại phá vỡ toàn trường.

- Vì tiến đánh Bá Lạc Vương Tộc, ngươi biết Ẩn Minh đập vào bao nhiêu tài nguyên không?

Thân ảnh Trần Minh Huy đi ra từ trong đám người.

- Nhân Tộc Thiên Mã Đại Lục các ngươi không cảm kích cũng bình thường, vẫn còn chửi bới chúng ta vì tài nguyên Dị Tộc.

- Chẳng lẽ không phải?

Cung Văn Xương nhìn chằm chằm Trần Minh Huy, nói.

- Buồn cười.

Ánh mắt Trần Minh Huy nhìn hắn giống như một thằng ngu.

- Lấy thực lực Ẩn Minh muốn tài nguyên, hoàn toàn có thể tiến đánh các Đại Lục khác, tại sao phải đi đánh cướp như vậy?

Nói đến đây, Trần Minh Huy hất lên ống tay áo.

- Chuyện này ta sẽ bẩm báo lại Công Tử nhà ta.

Nói xong câu nói này, Trần Minh Huy xoay người rời đi.

Sắc mặt Cung Văn Xương chợt thay đổi.

Hắn không ngờ đối phương nói đi là đi.

- Trần huynh.

Bạch Anh Vệ vội vàng ngăn cản Trần Minh Huy.

- Bạch gia các ngươi muốn giam người?

Trần Minh Huy nhìn chằm chằm Bạch Anh Vệ, chậm rãi nói.

Bạch Anh Vệ cười khổ nói.

- Trần huynh, nói đùa gì thế.

- Vậy sao ngăn cản ta?

- Trần huynh, đây chỉ là hiểu lầm.

Bạch Anh Vệ nói rồi nhìn về phía Cung Văn Xương.

- Cung Tông Chủ, còn không mau xin lỗi Trần huynh.

Cung Văn Xương im lặng.

Mà lúc này, Tông Chủ Trọng Kiếm Tông lạnh lùng lên tiếng.

- Trước khi Ẩn Minh đến Thiên Mã Đại Lục, chúng ta có bao nhiêu gian nan, ngươi sẽ không nhanh quên như thế chứ?

- Đừng nói Ẩn Minh không phải vì tài nguyên mà đến, dù phải thì thế nào, người ta đã giúp chúng ta giải quyết nguy cơ, phần ân tình này cả một đời trả cũng không hết đâu.

- Cho dù con chó còn biết cảm ân đấy?

- Không nghĩ đến trong Liên Minh chúng ta còn có Bạch Nhãn Lang như ngươi đây.

Trong liên minh, vẫn có rất nhiều người phân biệt phải trái.

- Cũng không thể nói như vậy.

Các Chủ Thính Vũ Các lại nắm giữ ý kiến tương phản.

- Trời mới biết Ẩn Minh có ôm tâm tư thay thế chúng ta hay không?

- Loại này sự tình không thể không phòng.

Tông Chủ Vũ Kiếm Tông nhẹ gật đầu đồng ý.

Sắc mặt Trần Minh Huy tái nhợt.

Hắn không ngờ những gia hỏa này sẽ vu hãm Diệp Hạo như thế.

Hắn thật không thể tha thứ cho họ.

- Các ngươi rất tốt.

Trần Minh Huy lạnh lùng quét mắt nhìn đám người Cung Văn Xương một cái, sau đó hóa thành một vệt sáng rời đi.

Bạch Hồng Đào nhìn đám ba người Cung Văn Xương, ánh mắt cũng tràn đầy phẫn nộ.

- Ngươi biết rõ các ngươi đang làm gì không?

Cung Văn Xương ngạnh cổ đáp.

- Lúc nào trong Liên Minh không thể nói chuyện rồi.

- Ngươi…

Bạch Hồng Đào hận không thể tung một bàn tay chụp chết tên này, bất quá hắn cũng rõ ràng lúc này không thể xuất thủ.

Nhân Tộc giờ thực sự không thích hợp nội đấu.

Bạch Hồng Đào không phải không biết các đại thế lực Nhân Tộc có mâu thuẫn với nhau, nhưng do những năm nay, liên minh các Tộc cường thế áp bách xuống, những mâu thuẫn này mới bị cưỡng ép che giấu.

Mà hiện tại liên minh các Tộc vừa mới sụp đổ, đám gia hỏa này đã nhảy ra.

- Phụ thân, trấn áp những gia hỏa ẩn chứa dã tâm này đi.

Trong mắt Bạch Anh Hùng tràn đầy vẻ dữ tợn.

Hắn có ở Ẩn Minh đợi một đoạn thời gian nên rất rõ thực lực Ẩn Minh cường hoành đến bực nào.

Một chi thế lực này không kém gì Bạch gia thống lĩnh Nhân Tộc liên minh đâu.

Ngoại Giới đánh giá thấp nghiêm trọng thực lực của Ẩn Minh rồi.

Bạch Hồng Đào trầm mặc không nói.

Sắc mặt Cung Văn Xương và đám người lại trở nên âm trầm.

- Bạch Anh Hùng, chú ý ngôn từ của ngươi.

Trong đôi mắt đẹp của Các Chủ Thính Vũ Các toát ra một vòng hàn quang.

- Các ngươi có phải cảm thấy hiện tại, chúng ta có thể gối cao không lo?

Bạch Anh Vệ lạnh lùng nói.

- Liên minh các Tộc thật đã sụp đổ, điều này không có nghĩa chúng ta đã là đối thủ của họ. Đợi đến khi tu vi Cổ Sơ tiến một bước, hắn chắc chắn sẽ tổ kiến một chi Liên Minh mới còn cường đại hơn hiện tại rất nhiều lần, ta rất muốn biết đến lúc đó chúng ta tự xử như thế nào?

- Bức Ẩn Minh đi có chỗ tốt gì cho các ngươi?

Các Chủ Loan Phượng Các tức giận quát lớn.

- Ta rất muốn biết ba người các ngươi có phải nội gian không?

Tông Chủ Thanh Tuyền Tông kinh nghi bất định nói.

- Những năm này chúng ta thất lợi không phải một lần hai lần, ta đã sớm hoài nghi bên trong Liên Minh có nội gian.

Trong mắt Tông Chủ Hắc Thủy Tông lộ ra vẻ hiểu rõ.

Nghe cao tầng giữa sân nghi ngờ mình, gương mặt đám người Cung Văn Xương lộ vẻ kinh nộ.

Không ngờ có nhiều cao tầng nghi ngờ mình như thế.

Thời gian cứ như vậy từ từ trôi qua.

Ước chừng mấy phút sau, một thân ảnh đạo uyển chuyển được một thị vệ dẫn đầu đi đến đại điện.

Nữ tử vừa mới xuất hiện khiến ánh mắt tu sĩ toàn trường không tự chủ được rơi vào trên người nàng.

Phong thái yểu điệu, khuynh quốc khuynh thành.

Mà để cao tầng toàn trường cảm thấy chấn kinh là này trên người nữ tử tràn ngập ba động cường hoành.

Cỗ ba động này ẩn mà không phát, lại tràn ngập uy áp.

- Cường giả Tiên Vương cảnh có dạng uy áp này?

- Nữ tử này chẳng lẽ là Cửu Cấp Thiên Tài?

- Bạch Anh Vệ cùng Bạch Anh Hùng đều là Cửu Cấp Thiên Tài, nhưng năm đó bọn họ cũng không có áp lực bực này đâu.

- Thập Cấp Thiên Tài.

- Dạng này tồn tại nếu đi đến Đệ Tam Cảnh, chẳng phải có thể quét ngang Thiên Mã đại lục?

- Quét ngang Thiên Mã Đại Lục không được, nhưng chế phách một phương vẫn không có vấn đề.

Ngay lúc tu sĩ toàn trường thảo luận, nữ tử nhìn về phía Bạch Hồng Đào nói.

- Bạch Minh Chủ, hôm nay ta tới đại biểu Công Tử nhà ta hướng ngươi chào từ biệt.

- Chào từ biệt?

Sắc mặt Bạch Hồng Đào thay đổi.

- Ẩn Minh chúng ta đến đây chỉ đơn thuần muốn trợ giúp các ngươi, nhưng không ngờ bị người hiểu lầm vì muốn cướp lấy lợi ích.

Trần Nguyệt Lan bình tĩnh nói.

- Nếu thế thì chúng ta sẽ lập tức rời khỏi Thiên Mã Đại Lục, về sau sinh tử của các ngươi không có quan hệ gì với chúng ta nữa.

- Trần tiểu thư.

Sắc mặt Bạch Anh Hùng đại biến.

Trần Nguyệt Lan nhìn thoáng qua Bạch Anh Hùng, chợt xoay người rời đi.

- Trần tiểu thư.

Bạch Hồng Đào vội vàng hô.

- Chỉ là hiểu lầm thôi.

- Có hiểu lầm hay không không trọng yếu nữa, quan trọng là hiện giờ chúng ta phải đi rồi.

Trần Nguyệt Lan lơ đễnh nói.

- Chư vị, bảo trọng.

Trần Nguyệt Lan nói đi là đi, không chút dây dưa dài dòng. Thần sắc cao tầng Nhân Tộc tức khắc thay đổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận