Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3140: Ma Thụ.

Tu sĩ toàn trường đều nhìn về phía Trương Phàm.

Bọn họ rất muốn biết người đứng thứ hai Thiên Bảng Âm Dương vực này đến cùng sẽ phản ứng thế nào?

Nhưng khiến bọn họ thất vọng là Trương Phàm lại chắp tay với Hoàn Vũ nói.

- Nếu như ta có chỗ nào đắc tội với Hoàn Vũ công tử, Trương Phàm bồi tội với ngươi.

- Đúng là con mẹ nó ngươi sợ.

Diệp Hạo ha ha cười nói.

Trương Phàm giận tím mặt nói.

- Ngươi có bản lãnh thì đối chiến với Hoàn Vũ đi.

- Hoàn Vũ lại không đắc tội ta, ta vì sao phải đối chiến với hắn chứ?

- Không phải là ngươi không dám đấy chứ?

- Ta có dám hay không đều không quan trọng, quan trọng là ngươi không dám.

Diệp Hạo chỉ Trương Phàm trêu tức nói.

- Bị Hoàn Vũ nhục nhã như vậy mà ngươi còn xin lỗi hắn? Trương Phàm, mặt của ngươi đâu rồi?

Sắc mặt Trương Phàm âm trầm như muốn nhỏ cả ra nước.

- Ngươi có tin ta giết ngươi hay không?

Sưu!

Trương Phàm nói xong, một mũi tên lần nữa phá không mà đến.

Sắc mặt Trương Phàm không khỏi biến.

Cho dù hắn vội vàng ngăn cản nhưng vẫn bị mũi tên bức đến mức phun một ngụm máu tươi.

- Hoàn Vũ công tử.

Trương Phàm có chút tức giận nói.

- Ngươi tức giận?

Hoàn Vũ bình tĩnh nhìn Trương Phàm nói.

- Ta không tức giận.

Trương Phàm nặn ra một nụ cười.

Trong lòng Trương Phàm thật ấm ức.

Cho dù nội tâm hắn có tức giận đi nữa nhưng giờ khắc này hắn đều phải che giấu.

Nếu không Hoàn Vũ sẽ xuất thủ.

- Ngươi chắc chắn rất muốn biết vì sao ta lại ra tay với ngươi.

Hoàn Vũ chậm rãi nói.

- Nguyên nhân rất đơn giản, ta ghét ác như cừu, không thích hành động của ngươi.

Trương Phàm ngây ngẩn cả người.

Ngươi ghét ác như cừu?

Vì sao từ trước đến giờ ta chưa từng nghe nói qua?

Nhưng Trương Phàm còn có thể nói cái gì?

- Xin lỗi.

Trương Phàm lần nữa biểu đạt áy náy của mình.

Lúc này Hoàn Vũ mới thu hồi ánh mắt.

Châu Ngọc có chút nghi ngờ không chắc mà nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi và Hoàn Vũ có quen biết sao?

- Có quen.

- Khó trách....

Lúc này trong lòng Châu Ngọc mới thoải mái.

Đệ nhất Thiên Bảng, người nào mà chẳng ngạo khí ngập trời.

Hoàn Vũ làm sao có thể vô duyên vô cớ giúp Diệp Hạo được chứ?

Thế nhưng nếu Hoàn Vũ và Diệp Hạo biết lại là chuyện khác.

Mà lúc này Nguyên Quang, Hòe Thụ lão quỷ, lão tổ tông Hoàn Vũ lần lượt xuất thủ.

Công kích của ba đại cường giả Kim Thế cảnh giống như bão cát xé rách toàn bộ thiên địa, vòng bảo hộ vững như thành đồng vách sắt trước đó cũng chấn động kịch liệt.

Thần Nữ lại không hề bận tâm.

Hai tay nàng kết Liên Hoa ấn, trong miệng niệm khẩu quyết.

Dần ần lông mày Diệp Hạo không khỏi nhăn lại.

Bởi vì lúc này thần thụ bên trong vòng bảo hộ ngày càng nguy hiểm.

- Ngươi mang theo bằng hữu của mình lui ra phía sau đi.

Đúng lúc này trong tai Diệp Hạo vang lên âm thanh của Thần Nữ.

- Có cần ta hỗ trợ không?

Diệp Hạo nhẹ giọng truyền âm nói.

- Ta có thủ đoạn Kim Thế cảnh.

- Không cần.

Thần Nữ từ chối nói.

- Sở dĩ ta dễ dàng để bọn hắn đuổi đến đây là bởi vì ta muốn bọn hắn làm phân bón cho Ma Thụ.

- Ma Thụ?

Trong lòng Diệp Hạo giật mình nói.

- Đây không phải Thần Thụ sao?

- Ma Thụ đồng thời sinh ra cùng với Thần Thụ, chỉ là nhiều năm này Ma Thụ không hiện thế mà thôi.

Thần Nữ liếc Diệp Hạo một cái.

- Đợi đến khi vòng bảo hộ này bị phá vỡ, sinh linh trong vòng mười dặm đều sẽ bị Ma Thụ thôn phệ.

- Nơi này có không ít cao thủ Thiên Bảng đấy.

Diệp Hạo nói gấp.

- Nhất là người đứng đầu Thiên Bảng Hoàn Vũ, cũng ở nơi này.

- Tu sĩ trên Thiên Bảng ta sẽ không giết, nhưng bọn hắn vẫn gặp phải xui xẻo.

Thần Nữ nói đến đây liền vội vàng nói.

- Nhanh rời khỏi nơi này, vòng bảo hộ sắp chịu không nổi nữa rồi.

Nghe đến đây Diệp Hạo lập tức lôi kéo Châu Ngọc vọt nhanh về phía xa.

Nhưng vừa rời khỏi không bao xa Diệp Hạo lại nhìn về phía Hoàn Vũ nói.

- Hoàn Vũ huynh, vừa rồi ta cảm giác được nguy hiểm, ta cảm thấy nơi này sắp có biến cố.

Sắc mặt Hoàn Vũ không khỏi biến.

- Hoàn Vũ huynh, ta rút lui trước.

Diệp Hạo quẳng xuống một câu liền phá mở không gian rời khỏi.

Chuyện gì vậy?

Đám người đều ngẩn ra.

Cái vị vừa mới rất huênh hoang sao tự nhiên lại chạy rồi?

Chẳng lẽ là lo lắng Trương Phàm trả thù sao?

Đúng vậy.

Nhất định là như vậy.

Trương Phàm nhìn bóng lưng Diệp Hạo rời khỏi lạnh lùng nói.

- Muốn đi? Đã hỏi qua ta chưa?

Nói xong Trương Phàm cũng đuổi theo sau Diệp Hạo.

Mười vạn km!

Hai mươi vạn km!

Ba mươi vạn km!

Khi Diệp Hạo chạy ra xa bốn mươi vạn km hắn mới ngừng lại.

- Khoảng cách này hẳn là an toàn rồi.

Diệp Hạo vỗ ngực một cái nói.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Châu Ngọc không hiểu hỏi.

- Lập tức sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Diệp Hạo nhìn phía xa chậm rãi nói.

Châu Ngọc đang định nói gì đó bỗng Trương Phàm xuất hiện ở đối diện Diệp Hạo.

- Ngươi muốn trốn đi nơi nào?

Diệp Hạo nhìn thoáng qua Trương Phàm.

- Giết ngươi.

Trời mẹ!

Trương Phàm có cảm giác nhức cả trứng.

Vừà rồi ở nơi đó có Hoàn Vũ, Trương Phàm không dám phát tác.

Vấn đề là nơi này không có Hoàn Vũ.

- Ta muốn giết ngươi.

Trương Phàm nhịn không được, hắn đánh ra một quyền về phía Diệp Hạo.

Hắn luân động một đôi thiết quyền, khi đập về phía trước, toàn bộ thiên địa đều ảm đạm xuống.

Chư thiên đều đang trầm luân, mặt đất đều đang sụp đổ, thần ma đều cũng phải thút thít.

Trương Phàm bị Diệp Hạo chọc giận.

Bởi vậy vừa ra tay liền vận dụng quyền thuật mạnh nhất.

Quỷ Thần quyền!

Châu Ngọc đang định xuất thủ, bỗng Diệp Hạo hừ lạnh một tiếng.

- Cút cho ta.

Âm thanh long ngâm hoá thành một chiến đao vô tình mà chém vào trong thân thể Trương Phàm.

Long Khiếu Âm Ba Công!

Quang quác một tiếng Trương Phàm phun ra một ngụm máu tươi, cả người giống như diều giấy mà rơi xuống.

Đợi đến khi rớt xuống mặt đất, hắn giãy dụa muốn đứng lên nhưng sau một khắc hắn cảm nhận được một trận đau đớn từ lục phủ ngũ tạng.

Nội tạng nóng rực.

- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?

Trương Phàm hoảng sợ nhìn Diệp Hạo nói.

- Trương Phàm, ngươi nên cảm thấy may mắn vì ngươi đứng thứ hai Thiên Bảng, bằng không bây giờ ngươi đã hồn phi phách tán rồi.

Diệp Hạo liếc Trương Phàn một cái thản nhiên nói.

Ánh mắt Trương Phàm lộ ra tia hoảng sợ.

- Ngươi....

Mà lúc này từ xa truyền tới một tiếng nổ kinh khủng, tiếp đó từ mặt đất truyền tới chấn động kịnh liệt.

- Xảy ra chuyện gì?

Thần niệm của Trương Phàm nhìn về phía nơi xa.

Cũng đúng lúc này hắn thấy khu vực phía trước bắt đầu sụp đổ.

Bất kể là vật hữu hình hay vô hình đều bị che mất.

- Muội muội.

Khắp khuôn mặt Trương Phàm tràn ngập vẻ bất an.

Châu Ngọc không khỏi nhìn qua Diệp Hạo.

- Ngươi... sao ngươi biết có biến cố xảy ra?

Nghe vậy Trương Phàm cũng nhìn về phía Diệp Hạo.

- Là do ta cảm thấy nguy hiểm.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Chẳng lẽ hắn nói cho Châu Ngọc biết, hắn quen Thần Nữ?

Hắn dám nói sao?

Hôm nay không biết sẽ có bao nhiêu cao thủ sẽ bỏ mạng ở Thái A sơn?

Có thể nói Thần Nữ trở thành mục tiêu công kích.

Hắn nào dám công bố hắn có quen biết với Thần Nữ chứ?

Trương Phàm lấy một viên Thần đan ra rồi nuốt xuống, đợi đến khi hắn khôi phục được một chút liền vọt về phía trước.

Thế nhưng hắn chỉ mới vọt tới nửa đường, hắn cũng không dám tiến lên nữa.

Bởi vì khu vực sụp đổ phía trước tràn ra chấn động đáng sợ.

Hắn cản bản không có cách nào tiến lên được.

- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Trương Phàm nhìn về phía trước, trong lòng tràn ngập bất an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận