Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2793: Dám Uy Hiếp Ta

Dù nàng đã quay trở về nhưng ý thức nàng vẫn choáng váng.

Nàng không ngờ rằng mình lại thông qua khảo hạch của học viện.

- Tiểu thư, ngươi thông qua khảo hạch rồi sao?

Lúc này thiếu nữ váy hồng kích động nói.

Diệu Ngọc nhìn thoáng qua lệnh bài ngân sắc ở trong tay khẽ gật đầu một cái.

- Đúng vậy, ta đã thông qua khảo hạch.

- Quá tốt rồi, có thân phận của Đan Đạo học viện, ta không tin Long Nguyên còn dám làm loạn.

Thiếu nữ váy hồng vừa cười vừa nói.

Nàng là thị nữ thân cận của Diệu Ngọc.

Diệu Ngọc gả đi, nàng cũng sẽ được đi theo như của hồi ôn.

- Chúng ta ra ngoài thôi.

Diệu Ngọc bình phục một hồi lâu mới lên tiếng.

Khi Diệu Ngọc lần nữa xuất hiện ở đại sảnh, lông mày Long Nguyên nhướn lên.

- Sao vậy? Không chờ đợi được sao? Chỉ mới vừa qua một khắc đồng hồ mà thôi.

- Ta tới đây là để nói cho ngươi biết một chuyện.

Diệu Ngọc nói xong, trong tay xuất hiện một lệnh bài màu bạc, dưới ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của Long nguyên mà đeo ở bên hông.

- Bây giờ ta đã là học sinh của Đan Đạo học viện.

Long Nguyên phủi bụi đứng lên.

Hắn nghi ngờ nhìn lệnh bài bên hông Diệu Ngọc.

Hắn đang phân tích xem lệnh bài này là thật hay giả.

- Chẳng lẽ ngưoi cảm thấy lệnh bài này là giả sao?

Diệu Ngọc cười nhạt nói.

- Không ai dám làm giả lệnh bài của Đan Đạo học viện, ta nghĩ điểm ấy ngươi cũng phải biết chứ?

- Sao ngươi có thể thông qua khảo hạch của Đan Đạo học viện được?

Khắp khuôn mặt Long Nguyên tràn đầy vẻ không thể tin được.

- May mắn có một vị tiền bối nói cho ta biết điểm thiếu sót của Tam Chuyển Kim Đan, bằng không ta cũng không thể thông qua được khảo hạch của Đan Đạo học viện.

Khi nói đến đây, Diệu Ngọc cũng đồng thời hạ thấp người vái ở giữa không trung.

- Diệu Ngọc tạ ơn tiều bối đã bí mật giúp ta, không biét tiền bối có thể hiện thân gặp ta một lần được hay không?

Không có ai trả lời.

Long Nguyên dữ tợn quát.

- Ai? Cút ra đây cho ta.

Long Nguyên tức giận.

Con thỏ đã nằm trong tay mà vẫn bị xổng mất.

Hắn có thể không giận được sao?

Long Nguyên vừa dứt lời, lập tức một ánh mắt kinh khủng rơi vào trên người hắn.

Ngay tức khắc, thân thể hắn liền tan rã.

Lúc này, lão giả đứng ở bên người Long Nguyên quát lớn một tiếng.

- Long Nguyên chính là thiếu các chủ của Dược Viễn các ta, ngươi dám động đến hắn, chán sống rồi sao?

- Dược Viễn các? Có tin bây giờ ta đi diệt hết Dược Viễn các của ngươi không?

Một âm thanh lạnh như băng phá vỡ trời cao, sau một khắc lão giả kia kêu lên thảm thiết, cả thân thể và linh hồn của hắn đều bị thiêu đốt.

Một cỗ lực lượng vô danh tràn ngập trong không khí, ở trong ngắn ngủi vài hơi thở, Thần Hoàng cảnh tầng thứ ba cứ thế mà bỏ mạng.

Mà lúc này thân thể và linh hồn đã tiêu tán của Long Nguyên cũng sắp bị tiêu diệt.

Hắn sợ hãi nhìn giữa không trung nói.

- Mong tiền bối tha mạng.

- Ngươi làm nhiều việc ác, ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho cái mạng chó của ngươi sao?

Nói xong, linh hồn của Long Nguyên liền vỡ ra.

Tất cả tu sĩ toàn trường đều xôn xao.

Ai cũng không ngờ rằng lại đột nhiên xuất hiện một mãnh nhân huỷ diệt cả thiếu các chủ Dực Viễn các và một Thần Hoàng.

- Tiền bối.

Diệu Ngọc gấp gáp hô.

- Có thể hiện thân gặp mặt được không?

- Giúp ngươi chỉ là ta tiện tay mà thôi, cũng không cần phải hiện thân làm gì.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Đạo sư của Đan Đạo học viện muốn mời ngươi tới Đan Đạo học viện.

- Hắn mời ta làm cái gì?

- Đan Đạo học viện coi trọng đan thuật của ngươi.

Diệp Hạo trầm ngâm lại.

Lần này hắn tới Đan vực, nguyên nhân quan trọng nhất chính là vì tu hành đan đạo.

Mà Đan Đạo học viện có thể nói là một lựa chọn tốt nhất.

- Tiền bối.

Mãi không thấy Diệp Hạo trả lời, Diệu Ngọc mới thử gọi hỏi một câu.

Không có người đáp lại.

- Tiền bối, ngươi đi rồi sao?

Trong lòng Diệu Ngọc có một dự cảm xấu.

Nàng không ngơ rằng Diệp Hạo vậy mà ngay cả câu chào hỏi còn chưa có đã rời đi.

Thanh niên bạch y đứng tại chỗ thật lâu, cuối cùng hắn cắn răng một cái đi vào Hồng Nguyệt Lâu.

Ở cửa ra vào Hồng Nguyên lâu.

Diệp Hạo nhìn thanh niên bạch y bên người nói.

- Tiểu tử, chúng ta sẽ tách ra từ chỗ này.

- Tiền bối, ta có thể đi theo ngươi được không?

Thanh niên bạch y xấu hổ nói.

- Tư chất của ngươi quá kém.

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Ta lười bồi dưỡng ngươi.

Nói xong, Diệu Hạo thản nhiên đi về phía xa.

Hồng Nguyệt lâu là. Nơi Diệu Ngọc tuyển đan đồng.

- Ngươi là ai?

- Có biết quy củ không?

- Ngươi chen cái quái gì?

Khi Diệu Ngọc đang hỏi mừoi thanh niên nam nữ kia vài vấn đề, những tu sĩ vây xem đột nhiên hô lên.

Diệu Ngọc không khỏi nhìn về phía nơi xa.

Thanh niên bạch y duỗi tay hô.

- Diệu Ngọc tiểu thư, ta biết tin tức của vị tiền bối mới rời đi kia.

Tâm thần Diệu Ngọc run lên, ngay sau đó vung tay khống chế thanh niên kia đến bên người nàng.

- Ngươi nói cái gì?

- Ta biết tin tức của vị tiền bối mới rời đi kia.

- Làm sao ngươi biết?

Diệu Ngọc nhìn thanh niên bạch y hỏi.

- Hình như nhiều năm nay vị tiền bối kia không hành tẩu bên ngoài, lúc hắn xuất hiện ở toà thành trì này mới kéo ta lại hỏi vài vấn đề.

Thanh niên bạch y chọn lựa ngôn từ rồi nói.

- Về sau ta và tiền bối đi tới Hồng Nguyệt cũng đã kín hết chỗ, ta nói đã muộn, tiền bối liền nói mang a vào, sau đó tiền bối đưa ta tới thư phòng của ngươi.

- Đi tới thư phòng của ta?

Ánh mắt Diệu Ngọc dần trở nên sáng chói nói.

- Lúc ấy ta đang làm cái gì?

- Lúc đó tiền bối ngươi đang trầm tư cầm đan phương Tam Chuyển Kim Đan.

Nghe đến đây, Diệu Ngọc mới xác định được thanh niên bạch y không hề nói sai.

- Vì sao vị tiền bối kia lại muốn giúp ta?

- Chỉ tiện tai mà thôi.

- Hắn đã lớn tuổi chưa?

Không biết trời xui quỷ khiến làm sao mà Diệu Ngọc lại hỏi ra câu này.

- Không lớn lắm.

- Ngươi hãy mô tả hình hảnh trong trí nhớ cho ta.

Diệu Ngọc vung tay lên ngăn cách không gian bốn phía ra.

Thanh niên bạch y lập tức đưa hình ảnh cho Diệu Ngọc.

Nhìn bộ dáng quân tử nhã nhặn của Diệp Hạo, ánh mắt Diệu Ngọc lướt qua một tia sáng kỳ dị.

- Đây chính là ân nhân cứu mạng ta sao?

Diệu Ngọc lẩm bẩm nói.

- Diệu Ngọc tiểu thư, tiền bối người rất tốt. Lúc hắn ngăn ta lại hỏi vài vấn đề, hắn đã trả lại cho ta một giọt Thần Vương dịch đấy.

Thanh niên bạch y nhẹ nhàng nói.

- Hơn nữa lúc hắn nói chuyện cũng không hề có cảm giác vênh váo hung hăng gì cả.

- Người mới giết chết Thần Hoàng của Dược Viễn các chính là vị công tử này sao?

- Đúng vậy, Diệu Ngọc tiểu thư, ngươi không biết vị tiền bối này lợi hại cỡ nào đâu. Hai con mắt hắn loé lên ánh sáng như nhật nguyệt liền xử lý xong Thần Hoàng kia.

Thanh niên bạch y nói đến đây, trên mặt tràn đầy vẻ tưởng nhớ.

- Hiện giờ vị công tử kia đi đâu?

- Vừa rồi lúc chúng ta rời khỏi ta có nói muốn đi theo tiền bối, nhưng tiền bối lại nói tư chất của ta quá kém nên lười bồi dưỡng ta.

Thanh niên bạch y cười khổ nói.

- Hắn đi hướng nào?

Diệu Ngọc hỏi vội.

- Hướng đông.

Thanh niên bạch y chỉ vào một hướng nói.

Diệu Ngọc đưa cho thanh niên bạch y một bình ngọc nói.

- Bên trong bình ngọc chính là Phá Giai đan, có thể giúp ngươi đặt chân lên đến Hợp Thần cảnh đỉnh phong.

Nói xong câu đó, Diệu Ngọc liền quay người chạy ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận