Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2757: Hóa Thân Đại Diễn

Mấy trăm thiếu niên chí tôn cùng chạy tới nơi này. Ánh mắt của bọn họ đều nhìn vào thần kim đang tản ra thần mang vô tận ở giữa không trung.

Xích Luyện thần kim.

Vật liệu có thể đúc ra cấm kỵ pháp bảo.

Thật ra đa phần trong tay những thiếu niên chí tôn chạy tới nơi này đều có cấm kỵ pháp bảo. Nhưng ai cũng không chê cấm kỵ pháp bảo của mình nhiều cả.

- Khối cấm kỵ pháp bảo này ta muốn.

Đúng lúc này một thanh niên mặc đạo bào lạnh lùng mở miệng.

Trên mặt đông đảo thiếu niên đều lộ ra vẻ kiêng dè.

- Hắn là ai vậy?

- Vì sao ta cảm thấy các ngươi đều sợ hắn thế?

- Thiến niên chí tôn của Bát Quái vực, Thiên Mệnh.

- Thiên Mệnh?

Nghe mọi người thảo luận Diệp Hạo rốt cuộc hiểu rõ vì sao những thiếu niên chí tôn này lại kiêng kỵ hắn ta như thế.

Hóa ra là thiếu niên chí tôn của Bát Quái vực.

Hèn gì không có mấy người dám trêu chọc vào.

- Thiên Mệnh, ngươi thật ngông cuồng.

Từ xa một thanh niên giẫm lên một phù triện đáp xuống trêu tức nói.

- Độn Giáp, ngươi cho rằng ngươi là đối thủ của ta?

Dù đối mặt với thiếu niên chí tôn của Thất Môn vực, trên mặt Thiên Mệnh cũng không hề có một chút sợ hãi nào.

- Nói cứ như ngươi có thể đánh bại ta vậy.

Độn Giáp lạnh nhạt nói.

- Vậy đi lên, chiến một trận.

Thiên Mệnh nói xong sau lưng lập tức xuất hiện một đạo đồ bát quái khổng lồ.

- Ta cảm thấy trước khi chúng ta đại chiến có phải nên quét dọn những rác rưởi này trước hay không?

Độn Giáp chỉ vào mấy trăm thiếu niên nói.

Sắc mặt của những thiếu niên chí tôn kia đều trầm xuống.

Rác rưởi?

Phải biết ai ai trong bọn họ đều là thiên chi kiêu tử của văn minh mình.

- Các hạ có phải đã quá coi thường chúng ta rồi không?

Lúc nàu từ trong bóng tối vang lên một âm thanh thâm trầm.

Ánh mắt Độn Giáp quét qua mấy trăm tu sĩ một lần, tiếp lấy phẩy tay đánh ra một quyền về phía một thiếu niên chí tôn, phù triệu chi khí ngập trời hóa thành mãnh hổ há miệng nuốt trọn thiếu niên chí tôn kia vào trong.

Đợi đến khi mãnh hổ kia trở lại bên người Độn Giáp mới ợ một cái.

Trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Một thiếu niên chí tôn cường đại cứ như vậy mà chết.

- Những người như Độn Giáp và Thiên Mệnh sẽ làm phá hư cân bằng của chiến trường.

Khi Độn Giáp cho rằng minh đã chấn nhiếp toàn bộ những thiếu niên ở đây, bỗng có một trung niên đi ra.

- Vì kế hoạch hôm nay chúng ta chỉ có liên thủ đánh bọn hắn trọng thương, bằng không đợi đến khi thực lực của bọn hắn tăng thêm một bước, đến lúc đó chúng ta còn có đường sống sao?

- Không sai.

- Nếu chúng ta cứ ngồi chờ chết ở đây, vậy chính là tự tìm đường chết.

- Tất cả mọi người đừng giấu giếm.

- Xuất thủ.

Trung niên kia cổ động đã tạo ra tác dụng.

Rất nhanh hơn trăm tên thiếu niên chí tôn đều tỏ thái độ liên thủ đánh trọng thương Thiên Mệnh và Độn Giáp.

- Tự tìm cái chết.

Tiếng nói của Độn Giáp vừa rơi xuống, đồng thời mãnh hổ bên người hắn liền nhào tới về phía trung niên kia kia.

Vù!

Một mũi tên bắn ra xuyên thủng đầu mãnh hổ kia.

Đầu mãnh hổ kia rên khẽ một tiếng rồi ngã xuống mặt đất.

- Tinh Linh tộc.

Nhìn nữ tử tóc xanh phía xa, Độn Giáp lạnh lùng nói.

- Mọi người cùng liên thủ.

Thiếu nữ Tinh Linh tộc vừa nói đến đây, trong tay nàng liền xuất hiện một mũi tên khác. Khi mũi ên này vọt tới phía trước lập tức hóa thành ngàn vạn mũi tên bao trùm Độn Giáp và Thiên Mệnh ở phía trong.

Đám người nhìn thấy một màn như vậy cũng đồng loạt xuất thủ. Đủ loại thần thông tuyệt học phát ra.

Độn Giáp và Thiên Mệnh liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được tia ngưng trọng. Không ai ngờ được mấy trăm vị thiếu niên chí tôn này sẽ liên thủ với nhau.

Bọn họ đơn độc đối mặt với một người, hai người, thậm chí là tám người, mười người đều không hề có vấn đề gì. Nhưng khi đối mặt với gần mọt trăm thiếu niên chí tôn cùng một lúc, thật sự bọn họ đỡ không nổi.

Trốn!

Chỉ là đợi đến khi bọn họ muốn thoát đi mới phát hiện ra đường lui của mình đã bị cắt đứt.

Sắc mặt của bọn hắn lập tức thay đổi. Đây là muốn bắt bọn hắn ở lại sao?

- Chúng ta xuất thủ không?

Nguyệt Hoa thấp giọng hỏi.

- Cứ ra tay tượng trưng là được.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

Bởi vậy bốn người Nguyệt Hoa cũng xuất thủ. Điều này càng gia tăng áp lực cho Độn Giáp và Thiên Mệnh.

Vô luận là thân pháp hay thần thông, Độn Giáp và Thiên Mệnh đều tinh thông, có thể nói bọn họ chính là cao thủ toàn diện. Nhưng những thiếu niên chí tôn này có người nào là đơn giản?

Có lẽ bọn họ không phải là cao thủ ở toàn diện, nhưng người này có thể bù lại cho người kia, điều đó khiến hai vị này muốn chạy cũng không thể chạy nổi. Không qua bao lâu, hai người đã bị đả thương nặng.

Bọn họ nằm trên mặt đất gắng gượng. Đám người biết rõ đây chính là ảo giác. Những người như bọn họ sẽ không thể chết một cách dễ dàng như vậy được.

Mà lúc này đám người cũng không xuất thủ nữa, ai cũng không dám đánh chết bọn họ thật, dù sao văn minh của bọn họ cũng có chúa tể.

Sưu!

Sưu!

Sưu!

Đám người không hẹn mà cùng vọt tới Xính Luyện thần kim ở giữ không trung.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi cũng phóng tới phía trước, trong quá trình này tướng mạo của hắn cũng biến đổi. Nguyệt Hoa vẫn luôn đi theo bên người Diệp Hạo. Khi hắn để ý thấy Diệp Hạo thay đổi diện mạo, tròng mắc cũng muốn lồi ra.

- Ngươi…

- Ngươi mang theo đám người Tiểu Lục chạy mau đi.

Diệp Hạo truyền âm nói.

- Đã hiểu.

Nguyệt Hoa lập tức hiểu rõ ý của Diệp Hạo, ngay sau đó hắn nhanh chóng thay đổi phương hướng thoát đi.

Xoát!

Diệp Hạo là người đầu tiên xông tới gần Xính Luyện thần kim. Khi hắn chuẩn bị bắt được khối Xính Luyện thần kim kia, bỗng một mũi tên phá không mà đến.

Diệp Hạo hừ lạnh một tiếng bên người liền xuất hiện chín thế giới thật lớn, chín thế giới này đều phát ra hàng ngàn vạn ánh sáng bao phủ hoàn toàn xung quanh Diệp Hạo.

Bịch một tiếng mũi tên bị Cửu Cung chặn lại.

- Cửu Cung.

- Đại Diễn đến từ lúc nào?

- Đáng chết.

Tất cả mọi người bị choáng váng.

Không ai ngờ được Đại Diễn lại núp trong bóng tối.

Lúc này Diệp Hạo thuận lợi bắt được khối Xích Luyện thần kim kia, ngay sau đó hắn ném khối Xính Luyện thần kim vào trong thức hải.

Chạy!

Không một chút do dự, Diệp Hạo lập tức bỏ chạy.

- Để Xích Luyện thần kim ở lại.

Đông đảo thiếu niên chí tôn gầm thét lên.

Những thiếu niên chí tôn này nhao nhao đánh ra thần thông của mình. Diệp Hạo thấy một màn như vậy liền đưa tay ra kết hợp chín thế giới lại thành một màn chắn phía sau hắn. Nhưng chín thế giới ấy ngay cả một lần hô hấp còn chưa trôi qua được đã bị bể nát.

Vấn đề là chỗ này nào có có tung tích Diệp Hạo nữa?

- Chạy?

Đám người đều ngẩn ra.

Độn Giáp cùng Thiên Mệnh liếc nhau, đều cười khổ không thôi.

- Không ngờ chúng ta lại là lá chắn cho Đại Diễn.

Thiên Mệnh cười khổ nói.

- Tên này thật khốn khiếp.

Độn Giáp mắng to.

Ở sâu trong thương khung, chín đại chúa tể đều kinh ngạc khi nhìn một màn này.

Lục Đạo chúa tể ranh mãnh nhìn Cửu Cung chúa tể nói.

- Người của ngươi bị ám hại.

Cửu Cung chúa tể lại nở nụ cười.

- Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà tiểu tử này lại có thể học được Cửu Cung chi thuật, chí có thể nói hắn và ta có duyên.

- Cửu Cung, Diệp Hạo là người của ta.

Lục Đạo chúa tể lập tức nói.

- Đến lúc đó để cho hắn tự quyết định.

Cửu Cung chúa tể lạnh nhạt nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận