Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3190: Ta Không Phải Diệp Xuyên

Từ Viện Viện nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

- Diệp Xuyên không vừa lòng với mối hôn sự này.

Diệp Hạo nhàn nhạt mở miệng nói.

- Diệp Xuyên đâu?

- Trốn rồi.

- Vậy ngươi là ai?

- Ta sẽ thay chỗ cho Diệp Xuyên một đoạn thời gian.

Diệp Hạo không mặn không nhạt nói.

- Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.

Từ Viện Viện từng bước ép sát hỏi.

- Ngươi không cần biết rõ.

Diệp Hạo nói xong liền nằm xuống.

Từ Viện Viện trầm mặc một hồi rồi cởi áo ngoài, bước qua Diệp Hạo, vén chăm lên nằm ở bên cạnh hắn.

Diệp Hạo có chút hoang mang.

- Ngươi làm cái gì vậy?

- Ta là thê tử của ngươi, ngươi nói ta đang làm gì?

Từ Viện Viện nhìn Diệp Hạo mở miệng nói.

- Ta đã nói ta không phải là Diệp Xuyên.

Diệp Hạo bất đắc dĩ nói.

- Nhưng ta cưới ngươi về.

Trong mắt Từ Viện Viện lóe lên tia vẻ giảo hoạt.

- Ngươi có phải là Diệp Xuyên hay không đều không quan trọng.

- Ngươi chơi xỏ lá với ta?

Diệp Hạo dở khóc dở cười nói.

- Chơi xỏ lá đấy, ngươi có ý kiến gì?

- Được thôi.

Diệp Hạo nói xong liền ngồi dậy rồi cưởi áo trong của nàng ra.

Thân thể Từ Viện Viện không khỏi cứng đờ.

Động tác của Diệp Hạo lập tức ngừng lại.

- Ngươi đang sợ hãi?

- Chỉ là ta chưa chuẩn bị tâm lý.

- Nếu đã chưa chuẩn bị tâm lý, vậy vì sao phải kết hôn?

Từ Viện Viện trầm mặc lại.

Diệp Hạo nhìn thẳng vào mắt Từ Viện Viện một hồi rồi nằm xuống.

- Vì sao không tiếp tục?

Sau một lúc Từ Viện Viện hỏi.

- Vừa rồi mới ngủ với Đại Miêu, bây giờ thân thể vẫn còn hơi mệt.

Lời nói của Diệp Hạo khiến Từ Viện Viện nghiến răng nghiến lợi.

- Ngươi có tin ta giết hết đám thị nữ của ngươi đi không?

Từ Viện Viện trợn mắt nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi không làm được.

Diệp Hạo mỉm cười.

- Vì sao?

- Bởi vì đám người Đại Miêu là ta để lại cho ngươi.

- Để lại cho ta?

Trong mắt Từ Viện Viện tràn đầy nghi hoặc.

- Tương lai ngươi sẽ biết.

Diệp Hạo nói xong liền kéo Từ Viện Viện vào trong ngực.

Thân thể Từ Viện Viện cứng lại, nhưng rất nhanh đã thả lỏng ra.

Cảm giác này tựa hồ cũng không tệ.

Ngửi mùi hương trên người Diệp Hạo, rất nhanh Từ Viện Viện đã chìm trong giấc ngủ.

Đợi đến khi Từ Viện Viện ngủ say, hai con mắt hắn mới loé ra tia sáng.

Hắn đang kiểm tra vết sẹo trên mặt Từ Viện Viện.

Thông qua kiểm tra, Diệp Hạo phát hiện quả nhiên từ Viện Viện bị nguyền rủa.

Không sai.

Nguyền rủa.

- Không ngờ Hồn Thiên thiên hà cũng có nguyền rủa.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

Phép nguyền rủa này Diệp Hạo tin cho dù là nãi nãi Sinh Thần Cảnh cao cấp của Từ Viện Viện cũng không thể phá giải được, muốn phá giải chí ít cần có tu vi Hợp Thần cảnh trung giai hoặc cao hơn mới được.

Đương nhiên, nếu là người thi hành phép nguyền rủa, vậy cũng không phiền toái đến như thế.

Hắn chỉ cần lấy đi phép nguyền rủa là được.

Diệp Hạo chỉ cần tiện tay là có thể xoá đi phép nguyền rủa này, nhưng Diệp Hạo lại không làm thế.

Hắn đang đợi, chờ Từ Viện Viện tự mình nói.

. . .

Lần này Từ Viện Viện có một giấc ngủ rất ngon.

Ngủ thẳng cho đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại.

Lúc mở mắt ra, nàng phát hiện Diệp Hạo đã không còn ở đây, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác hoảng hốt, thần niệm quét qua liền thấy hình ảnh Diệp Hạo ở trong sân.

Diệp Hạo đang nướng cánh gà ngũ thải ở trong đình viện, dưới sức nóng của ngọn lửa, dầu trơn không ngừng nhỏ xuống, Diệp Hạo vừa lật vừa quệt gia vị lên bề mặt cánh gà.

Mùi hương cực kỳ thơm.

Cho dù là Từ Viện Viện cũng thèm nhỏ dãi.

Khi nàng đứng dậy đi tới tiểu viện, tám thị nữ lập tức đứng lên hành lễ với Từ Viện Viện.

Cho dù bây giờ võ hồn của các nàng không hề kém hơn đại ma vương, nhưng xưng hào của đại ma vương thực sự quá vang dội.

Trong tiềm thức các nàng vẫn cảm thấy e ngại.

- Ngươi dậy sao không gọi ta?

Từ Viện Viện có chút u oán nói.

- Ta thấy ngươi đang ngủ say, nên không gọi ngươi.

Diệp Hạo ngẩng đầu nhìn Từ Viện Viện một cái.

- Lúc này ngươi tỉnh cũng đúng lúc, ngươi chờ một chút, xong ngay đây.

- Có cần ta hỗ trợ không?

Từ Viện Viện vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Diệp Hạo.

- Cứ ngồi đó đi.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút vẫn cự tuyệt.

- Ánh mắt của ngươi là có ý gì?

Từ Viện Viện tức giận nói.

Mà lúc này Lăng Vũ từ ngoài đi vào, khi nàng nghe được câu nói của Từ Viện Viện, nàng lập tức ngây ngẩn cả người.

Từ trước tới giờ khi nói chuyện Từ Viện Viện đều lạnh như băng, nào có giống cái giọng nũng nịu vừa rồi chứ?

- Tiểu thư.

Lăng Vũ đè xuống tâm tư này xong mới nhẹ giọng gọi.

- Chuyện gì?

Khi Từ Viện Viện nhìn thấy Lăng Vũ, nàng lập tức khôi phục giọng nói lạnh như băng.

- Nhạc lão tiền bối đến.

- Nhạc Vân Phong?

- Vâng.

Từ Viện Viện vội vàng đứng lên, khi nàng chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó.

- Ta đi một chút sẽ trở lại.

- Đi đi.

Diệp Hạo không ngẩng đầu lên mà nói.

Đợi đến khi Từ Viện Viện và Lăng Vũ rời khỏi, Đại Thố nhịn không được nói.

- Công tử, Nhạc Vân Phong cũng không phải là cái tên tốt lành gì.

- Nói rõ xem?

- Nhạc Vân Phong ỷ mình là trận sư Sinh Thần cấp, không biết đã chà đạp biết bao nhiêu nữ tử vô tội.

Đại Thố trầm giọng nói.

- Nghe nói nhi tử của hắn, Nhạc Giai Minh càng không phải thứ tốt, ta còn nghe nói không ít nữ tử bị hắn chà đạp đến chết.

- Chẳng lẽ nhiều năm này bọn không không đụng phải kẻ khó chơi nào sao?

Diệp hạo nhìn Đại Thố hỏi?

- Nhạc Vân Phong là trận sư Sinh Thần cấp, cho dù là Sinh Thần đỉnh phong cũng không dám tuỳ tiện đắc tội.

Đại Thố lắc đầu nói.

- Mà ở đại lục này, Hợp Thần cấp lại không có bao nhiêu.

- Thì ra là như vậy.

Diệp Hạo nói xong lại tiếp tục nướng cánh già.

Lại nói Từ Viện Viện.

Từ Viện Viện đi theo Lăng Vũ trở về đại điện, con mắt một đôi phụ tử liền rơi vào trên người nàng.

Ánh mắt kia tràn ngập dâm tà.

Điều này khiến Từ Viện Viện cực kỳ không thích.

- Viện Viện, vị này chính là Nhạc trận sư.

Nãi nãi Từ Viện Viện giới thiệu nói.

- Về phần vị này là nhi tử của Nhạc trận sư, Nhạc Giai Minh.

- Gặp qua Nhạc trận sư.

Từ Viện Viện thi lễ với Nhạc Vân Phong, về phần Nhạc Gian Minh nàng chỉ khẽ gật đầu một cái.

Nhạc Giai Minh nhìn dáng người thướt tha của Từ Viện Viện, ánh mắt tràn ngập lửa nóng.

- Phụ thân, ta nhất định phải lấy được Từ Viện Viện.

Nhạc Giai Minh truyền âm với Nhạc Vân Phong.

- Nhưng ta cũng xem trọng Từ Viện Viện.

Nhạc Vân Phong cười híp mắt nói.

- Vậy ngươi cho ta hưởng thụ trước, chờ ta chơi chán sẽ đưa cho ngươi.

Nhạc Giai Minh nghĩ một hồi nói.

- Ngươi bắt ta ăn lại đồ thừa của ngươi hả?

Nhạc Vân Phong tức giận nói.

- Cùng lắm thì lần sau ta sẽ ăn lại của ngươi.

Nhạc Giai Minh cười hắc hắc nói.

- Được.

Từ Viện Viện ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề.

- Nhạc tiền bối, không biết để tạo một hộ sơn đại trận cần bao nhiêu thần thạch?

- Hộ sơn đại trận cũng không phải dễ dàng mà xây dựng được, hộ sơn đại trận được cha làm thủ hộ đại trận và công kích đại trận, nhưng bởi vì Vô Khuyết đại lục chúng ta bị Ám tộc tập kích quấy rối, bởi vậy còn cần phải xây thêm một đại trận kiểm ra huyết mạch.

Dừng một chút Nhạc Vân Phong nói tiếp.

- Đương nhiên để xây dựng ba đại trận này, vật liệu sẽ do các ngươi cung cấp, bước đầu ta dự tính giá cả đại khái là sáu ngàn vạn trung phẩm thần thạch.

- Sáu ngàn vạn trung phẩm thần thạch?

Nghe được con số này, Từ Viện Viện kinh hô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận