Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2306: Thật Có Thể Dùng

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Nói lại tiểu thế giới của Diệp Hạo.

Trước đó, thời điểm hắn ở Tiên vực, tiểu thế giới đã sớm khuếch trương đến ngàn vạn dặm, nhưng khi tới Thần Vực, tiểu thế giới bị cực độ áp súc, chỉ có ba ngàn dặm vuông.

Tuyệt đối không nên cảm thấy ba ngàn dặm vuông nhỏ.

Phải biết tu sĩ đến Tử Thần cảnh mới có thể mở ra tiểu thế giới.

Sau khi mở ra, muốn mở rộng cũng không phải đơn giản.

Qua một giai đoạn mới có thể gia tăng gấp đôi.

Nói cách khác, ngươi ở Tử Thần cảnh sơ kỳ mở ra 100 dặm vuông tiểu thế giới, như vậy ngươi đến Tử Thần cảnh trung kỳ cũng chỉ có thể mở ra 200 dặm vuông.

Cứ thế mà suy ra đến Thần Vương cảnh đỉnh phong cũng chỉ có thể mở ra đến hơn trăm vạn dặm.

Đương nhiên tu sĩ Tử Thần cảnh mở ra 100 dặm vuông căn bản không thể đi đến Thần Vương cảnh đỉnh phong.

Có thể ở Tử Thần cảnh mở ra 700 dặm, 800 dặm, 900 dặm thì bọn họ khi đến Thần Vương cảnh đỉnh phong mở ra tiểu thế giới có thể đạt tới ngàn vạn dặm.

Ngàn vạn.

Mười ức tám ức tu sĩ đi vào tu luyện cũng không có vấn đề!

Mà Diệp Hạo?

Không đến được Tử Thần cảnh thì đã có tiểu thế giới 3000 dặm.

Tin tức này nếu truyền đi không biết hù dọa bao nhiêu người.

Trọng yếu hơn là tiểu thế giới của Diệp Hạo vẫn còn tiếp tục gia tăng.

Một vạn!

Ba vạn!

Mười vạn!

Diệp Hạo không có khai thác địa hạt tiểu thế giới, bởi vì hắn cảm thấy phẩm chất quan trọng hơn.

Thế giới cằn cỗi mà lớn thì có ích gì?

Diệp Hạo muốn động thiên phúc địa.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn điều động càng nhiều năng lượng tăng lên phẩm chất tiểu thế giới?

Nhưng vào lúc này, thân thể Minh Long rung chuyển.

- Minh Long đang giao thủ cùng ai à?

Ý thức được điểm ấy, Diệp Hạo một bên nhanh chóng hấp thu năng lượng một bên nhìn về bốn phía.

Thân thể Minh Long cực kỳ khổng lồ.

Thân ảnh Diệp Hạo đối với Minh Long giống như một con kiến hôi.

Bất quá hắn không có vọng động.

Hắn lo lắng Minh Long phát hiện mình.

Ước chừng đi qua mười lượt hô hấp, Diệp Hạo đột nhiên phát hiện một mạch máu Minh Long bị chấn vỡ, ngay sau đó từng giọt huyết dịch khủng bố từ bốn phương tám hướng mà đỗ xuống.

Sau khi thấy được một màn như vậy , Diệp Hạo vội vàng thu Long huyết vào tiểu thế giới của mình.

Đây chính là huyết dịch Chuẩn Hoàng cấp.

Một giọt thôi cũng có giá trị liên thành.

Đợi đến khi Diệp Hạo thu hết Long huyết, mới phát hiện mạch máu Minh Long lại nổ tung mấy cái.

Hắn lại vội vàng chạy tới thu thập.

Mà thời điểm Diệp Hạo góp nhặt, đột nhiên phát hiện bụng Minh Long xuất hiện một cửa hang lớn.

- Bị xuyên thủng?

Ý thức được điểm ấy, Diệp Hạo hướng về cửa động kia xông ra ngoài.

Thời điểm xông ra, hắn liều mạng thu thập máu tươi bốn phía.

Giữa không trung, Vương Thương Sinh đang huy động kiếm phát kích thứ hai thì nhìn thấy Diệp Hạo đang lao từ thể nội Minh Long, hắn không khỏi giật mình.

- Tình huống như thế nào đây?

Minh Long cũng ngốc.

- Tiểu tử ngươi làm sao còn sống?

Minh Long có chút trợn mắt hốc mồm.

Bất quá ngay sau đó, hắn há miệng phun ra một ngụm long tức bao phủ Diệp Hạo lại.

- Diệp Hạo.

Vương Thương Sinh hoảng sợ hô.

Nhưng thân ảnh Diệp Hạo đã hóa thành tro tàn.

- Ngươi muốn chết.

Vương Thương Sinh giận dữ quát.

Hắn điên cuồng xuất thủ.

Vùng thế giới này đều bị đánh nát.

Minh Long tao ngộ nguy cơ sinh tử, dù sao hắn vừa mới đột phá Chuẩn Hoàng, bất quá cuối cùng hắn vẫn trốn được.

Vương Thương Sinh có chút thất hồn lạc phách đứng tại chỗ.

Thần niệm quét qua bốn phía một cái, sau đó hắn cười khổ.

Loại tình huống đó Diệp Hạo làm sao còn sống đây.

Bản thân thực sự suy nghĩ nhiều.

Thời điểm Vương Thương Sinh chuẩn bị rời đi thì đột nhiên phát hiện hư không xuất hiện một bóng người.

Đạo thân ảnh này không phải Diệp Hạo thì là ai?

- Diệp Hạo.

Vương Thương Sinh nháy mắt xuất hiện bên người Diệp Hạo kinh ngạc hỏi.

Diệp Hạo giãy dụa ngồi dậy:

- Phục sinh quả nhiên không phải đơn giản.

- Ngươi vì sao có thể phục sinh?

- Một vị tiền bối đưa cho ta một thủ đoạn.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Vị tiền bối nào?

- Một Thần Hoàng.

Nhìn thấy Diệp Hạo không đề danh húy, Vương Thương Sinh cũng không tiếp tục cái đề tài này nữa.

- Cái này cho ngươi.

Vương Thương Sinh nói xong vung tay lên, Long huyết đầy trời tự động hội tụ đến cái bình trong tay hắn.

- Long huyết?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Tắm rửa Long huyết có thể cường hóa nhục thân, huống chi Minh Long vẫn là một Chuẩn Hoàng cường giả.

Vương Thương Sinh cười nói.

- Không cần.

Diệp Hạo lắc đầu:

- Ta ở thể nội Minh Long góp nhặt được một chút.

- Vậy được rồi.

Vương Thương Sinh mới vừa nói đến đây, thì các trưởng lão Nam Đẩu thư viện đang nhao nhao giáng lâm.

Khi bọn hắn nhìn thấy Diệp Hạo đều giật mình.

Nhất là Bạch Sùng Thiên.

Hắn tận mắt thấy Diệp Hạo bị Minh Long nuốt.

- Diệp Đan, ngươi làm sao lại không có việc gì?

- Trên người của ta có một kiện pháp bảo của Vương các chủ.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói:

- Lúc này mới may mắn thoát khỏi tai nạn.

Đám người Bạch Sùng Thiên chợt hiểu ra.

- Không có việc gì thì tốt rồi!

- Tốt rồi, Bạch trưởng lão, ta cũng nên rời đi.

Vương Thương Sinh lúc này nói.

- Chuyện lần này đa tạ Vương các chủ.

-Không có gì.

Vương Thương Sinh rời đi, Diệp Hạo cũng theo Bạch Sùng Thiên về tới Nam Đẩu thư viện.

Bầu không khí Nam Đẩu thư viện rất ngưng trọng.

Dù sao duy nhất một lần vẫn lạc mấy ngàn học sinh, không có người nào cảm thấy dễ chịu?

Diệp Hạo thấy một màn này, cũng cảm thấy rất không thoải mái, bởi vậy hơi chút trầm ngâm hắn đi đến tu luyện thất trong tông môn.

Tu luyện thất chia làm mấy khu vực.

Thiên Thần khu, Tử Thần khu, Sinh Thần khu, Hợp Thần khu.

Diệp Hạo đi thẳng tới Tử Thần khu.

Đến nơi này, Diệp Hạo mới phát hiện trong Tử Thần lại phân ra mấy đẳng cấp.

Thiên Địa Huyền Hoàng.

Diệp Hạo không cần suy nghĩ đi đến thiên Cấp tu luyện thất.

- Thiên cấp tu luyện thất mỗi ngày phải tiêu hao 27 tích phân.

Một chấp sự nói.

Diệp Hạo đưa lệnh bài cho vị chấp sự kia.

Chấp sự kiểm tra một chút kinh nghi nói:

- Lệnh bài của ngươi không có tích phân.

- Không có tích phân cũng dám đến đây.

Khóe miệng Chấp sự kia giật một cái.

- Ngươi xác định không phải đang đùa ta?

- Người học sinh này, ngươi muốn quấy rối?

- Lệnh bài của ta thực có thể.

Diệp Hạo bất đắc dĩ nói.

- Bên trong lệnh bài của ngươi không có tích phân, ta nhấn mạnh một lần nữa.

Vị chấp sự kia đè nén giận dữ nói.

- Ta cũng nhấn mạnh một lần, lệnh bài của ta có thể.

- Nếu không thì sao?

Lúc này, một thanh âm êm tai vang lên bên tai Diệp Hạo, tiếp đó một bạch y thiếu nữ đưa ra lệnh bài của mình.

- Không cần.

Diệp Hạo cự tuyệt.

Mẹ.

Lệnh bài của mình thật không thể dùng à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận