Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3033: Thẩm Phán Vương

Yêu Nguyệt nghe đến đây mặt đều xanh.

Mẫu thân nó!

Không ép khô hắn không từ bỏ ý đồà?

- Không có.

Yêu Nguyệt tức giận nói.

- Không có khả năng.

Trong mắt Diệp Hạo tràn đầy nghi hoặc nói.

- Ngươi dù sao cũng là tồn tại Tương Lai cảnh đỉnh phong, trên người làm sao có thể không có vật liệu luyện đan, luyện khí, trận đạo?

- Tiểu tử ngươi không phải muốn vơ vét sạch ta mới vui vẻ phải không?

Yêu Nguyệt hướng về Diệp Hạo nói.

- Tiền bối ngươi hiểu lầm, ta chẳng qua cảm thấy những tài nguyên kia đối với ngươi mà nói không có bao nhiêu dùng.

Diệp Hạo có chút xấu hổ nói.

- Ngươi phải hiểu rõ thân phận ngươi.

Yêu Nguyệt lật Diệp Hạo một cái.

- Ngươi là Nhân tộc, ta cho ngươi nhiều như vậy, đã rất cho mặt mũi.

- Vô luận là Nhân tộc hay là Yêu tộc, chúng ta đều ở trong phương trời đất này.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

Nghe vậy, con mắt Yêu Nguyệt co rụt lại.

- Ngươi biết thứ gì?

- Ta có lẽ sẽ giải thích nghi hoặc cho tiền bối.

Yêu Nguyệt vung tay lên Diệp Hạo tiến vào một không gian hư ảo.

- Vừa rồi ngươi nói chúng ta đều bị vây ở phương thiên địa này?

Yêu Nguyệt nghiêm túc hỏi thăm.

- Không sai, phương này thiên địa là một cái lồng giam, muốn chạy khỏi nơi này, chỉ có trở thành chúa tể.

Diệp Hạo chậm rãi nói.

- Ngươi có ý là chín đại chúa tể có thể rời khỏi nơi này?

- Bây giờ chín đại chúa tể đã không thể rời đi, nói xác thực là thời điểm vừa trở thành chúa tể.

- Ta không hiểu rõ.

Yêu Nguyệt nhíu mày.

- Vừa trở thành chúa tể có thể bắt được một cơ hội chạy đi, mà bắt được thì sẽ có thể rời khỏi nơi này.

Diệp Hạo nhìn Yêu Nguyệt nói.

- Mà lúc đó nếu không khỏi mà thì cũng không thể rời đi nữa.

- Ngươi từ chỗ nào chiếm được tin tức này?

- Tử phủ.

- Nhân tộc tử phủ?

- Không sai.

- Quả nhiên là cấp độ không đủ.

Yêu Nguyệt khẽ thở dài.

Sau một lúc, Yêu Nguyệt vung tay lên, tài nguyên đầy trời xuất hiện ở bên người Diệp Hạo.

- Lúc đầu những tài nguyên này là ta chuẩn bị lưu cho hậu bối Yêu tộc, bất quá xem ở phân lượng ngươi giải thích nghi hoặc cho ta, đều đưa cho ngươi.

- Đa tạ tiền bối.

Diệp Hạo nói gấp.

Những tài nguyên này cơ hồ đều là thứ rất trân quý.

Đối với Diệp Hạo mà nói. bây giờ thiếu sót nhất chính là tài nguyên trân quý.

Bằng không hắn cũng sẽ không để Hoàng Trùng đi khắp thế giới tìm kiếm tài nguyên.

- Ngươi biết năm đó ta như thế nào vẫn lạc không?

Yêu Nguyệt lúc này lại thay đổi chủ đề.

Diệp Hạo chỉ lẳng lặng nhìn Yêu Nguyệt, bởi vì hắn biết rõ đối phương còn có đoạn sau.

- Năm đó ta bị Thẩm Phán vương Địa Phủ giết.

- Thẩm Phán vương?

- Đối phương tuyên bố ta có tội nghiệt, sau đó tung một bàn tay đập chết ta.

Yêu Nguyệt nói đến đây khắp khuôn mặt đầy đắng chát.

- Tu vi Tương Lai cảnh đỉnh phong ở trước mặt hắn chính là cặn bã.

- Hắn tuyên bố ngươi tội gì

- Lạm sát kẻ vô tội.

- Lạm sát kẻ vô tội?

- Những năm nay ngươi không có lạm sát qua kẻ vô tội?

Yêu Nguyệt tức giận nói.

- Đến chúng ta tầng thứ này, ai có thể vỗ bộ ngực cam đoan không có lạm sát kẻ vô tội?

Nghe vậy Diệp Hạo yên lặng.

- Ta cho ngươi biết chuyện này cũng muốn cảnh cáo ngươi, tương lai ngươi nếu gặp được Thẩm Phán vương của Địa phủ, tuyệt đối không nên học ta, lúc nào cần mềm liền mềm, biết không?

- Cái này còn mềm?

- Làm chó săn của Địa phủ.

Diệp Hạo không khỏi ngây ngẩn cả người.

- Tốt rồi, nói đến thế thôi, về phần tương lai ngươi lựa chọn ra sao, chính là vấn đề của ngươi.

Yêu Nguyệt nói đến đây thân ảnh từ từ tiêu tán.

- Chân linh ta kiên trì nhiều năm như vậy, cũng đến lúc biến mất khỏi phiến thiên địa này rồi.

- Tiền bối.

Trong lòng Diệp Hạo có chút đau buồn.

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, Diệp Hạo không cảm thấy mình có lòng dạ như Yêu Nguyệt?

Dù sao Diệp Hạo quan niệm tộc quần rất nặng.

- Vạn vật đều chết.

Yêu Nguyệt nhìn Diệp Hạo chậm rãi nói.

- Ai cũng chạy không thoát kết cục này.

Tiếng nói của hắn rơi xuống, bao phủ cấm chế không gian bốn phía Diệp Hạo cũng bắt đầu phá toái.

Diệp Hạo vung tay lên thu tài nguyên đầy trời vào trong tiểu thế giới của hắn, ngay sau đó hắn đi ra không gian đi tới bên người Hỏa Đồng cùng Tuyết Mạt.

- Phương thiên địa này muốn hỏng mất, chúng ta nhanh lên rời khỏi nơi đây.

Hai nàng đương nhiên không có ý kiến.

Ba người vừa đi ra di tích không bao lâu, Yêu Nguyệt di tích đã hoàn toàn sụp đổ.

Không còn tồn tại.

Cao thủ ba tộc ngoại giới không có bên nào rời khỏi.

Ánh mắt bọn họ nóng bỏng nhìn ba người Diệp Hạo.

- Tuyết Mạt, ngươi có lấy được công pháp trân bảo ở trong di tích hay không?

Tuyết Long hỏi vội.

- Không có, ta không có thông qua ba cửa ải khảo nghiệm.

Tuyết Mạt lắc đầu.

- Ngươi làm sao đần như vậy?

Tuyết Lai nghe được Tuyết Mạt nói như vậy không khỏi cấp bách.

- Không có thực lực Thiên bảng căn bản cũng không có khả năng cầm tới ban thưởng.

Hỏa Đồng nghe Tuyết Lai nói như vậy, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Tuyết Lai không dám lên tiếng.

Nàng dám hận Tuyết Mạt, cũng không dám hận Hỏa Đồng.

Phải biết Hỏa Đồng thế nhưng cao thủ Thiên bảng hàng thật giá thật.

- Diệp công tử khẳng định thu hoạch tương đối khá?

Tuyết Long chần chờ một chút nhìn về phía Diệp Hạo.

- Ta cơ hồ lấy được toàn bộ tài nguyên trong di tích.

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn Tuyết Long nói.

- Diệp công tử, Yêu Nguyệt di tích là ta Tuyết gia mang theo ngươi qua đây, ngươi xem ngươi có phải nên cho Tuyết gia ta một bộ phận hay không?

Ánh mắt Tuyết Long nóng bỏng nói.

Diệp Hạo cười cười, giữa không trung xuất hiện một dãy núi do Hoàng thạch xếp thành.

Tam tộc đều bị những hoàng thạch làm mù mắt.

- Cái này cần bao nhiêu hoàng thạch?

- Ba mươi sáu ức.

- Trong Yêu Nguyệt di tích không ngờ lại có nhiều Hoàng thạch như vậy?

- Phát tài rồi.

Giờ khắc này vô luận là Tuyết Thố nhất tộc hay Hỏa Điểu nhất tộc hoặc Lôi Sư nhất tộc, trong lòng đều lửa nóng.

Bất quá rất nhanh cao tầng Hỏa Điểu nhất tộc cùng Lôi Sư nhất tộc liền ảm đạm xuống.

Đoạt?

Nói đùa cái gì?

Ba này tộc ngay cả tồn tại Cấm Kỵ cảnh đỉnh phong cũng không có.

Phải biết bên người Diệp Hạo thế nhưng có chiến linh thủ hộ siêu thoát cấp?

Vả lại Diệp Hạo dám lấy ra trong khi vạn chúng nhìn trừng trừng, rõ ràng không sợ bọn họ đoạt.

Hỏa Điểu nhất tộc cùng Lôi Sư nhất tộc vứt bỏ lòng tham lam, nhưng cao tầng Tuyết Thố nhất tộc tràn đầy tham lam.

- Diệp công tử, những hoàng thạch này là cho chúng ta sao?

Tuyết Long xoa xoa đôi bàn tay.

- Đây là hoàng thạch ta lấy được ở bên trong Yêu Nguyệt di tích, ngươi muốn cầm bao nhiêu hì lấy bao nhiêu đi?

Diệp Hạo cười như không cười nhìn Tuyết Bằng nói.

Cao tầng Tuyết Thố nhất tộc lập tức thương lượng.

- Chúng ta cầm bao nhiêu?

- Diệp công tử không phải nói chúng ta muốn cầm bao nhiêu liền cầm bao nhiêu sao? Vậy chúng ta lấy toàn bộ đi.

- Đúng vậy, lúc này còn khách khí cái gì.

- Lấy đi toàn bộ có chút không thích hợp? Nếu không Tuyết Thố chúng ta nhất tộc cầm một nửa?

- Một nửa có phải quá ít? Nếu không phải Tuyết Thố nhất tộc chúng ta, hắn ngay cả sợi lông cũng không chiếm được, theo ta thấy chúng ta lấy chín phần mười.

- Tám phần mười, chúng ta không thể quá keo kiệt.

Cao tầng Tuyết Thố nhất tộc trôi qua kịch liệt thảo luận cuối cùng từ để Tộc trưởng Tuyết Long mở miệng.

- Tuyết Thố nhất tộc chúng ta muốn 30 ức, còn dư lại đều là của Diệp công tử ngươi.

- Có thể.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận