Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1633: Thần Thành

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

Thế hệ trẻ tuổi muốn ra ngoài xông xáo, đời cũ lại không muốn rời đi.

Song phương tranh đấu thật lâu rồi nhìn về phía lão giả.

Lão giả là Tộc Trưởng Bộ Lạc này.

Lão giả trầm mặc một hồi, cuối cùng nhìn về phía Diệp Hạo.

- Thu thập đồ vật đi.



- Tộc Trưởng, có thể nói nguyên nhân không?

Một lão giả tóc thưa thớt hỏi.

- Bởi vì vị này là Thiên Tài kinh diễm nhất ta từng gặp, ta cảm thấy đi theo hắn, chúng ta sẽ nghênh đón một thời đại mới.

Lão giả đáp.

Bộ Lạc bắt đầu thu thập đồ vật.

Kỳ thật không có cái gì đễ thu dọn cả.

Rất nhanh 800 người đã hội tụ đến bên người Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhìn vẻ khiếp nhược trong mắt bọn họ, cười nói.

- Có ta ở đây, các ngươi không cần lo lắng an toàn của mình.

Diệp Hạo nói cũng không làm trong lòng đám người bớt âm u.

Diệp Hạo vung tay lên, giữa không trung xuất hiện 1 chiếc Chiến Hạm.

Chiếc Chiến Hạm này chính là Tôn Cấp Chiến Hạm do hắn tỉ mỉ chế tạo.

Sắc mặt Đinh Hàm - Trưởng thôn biến đổi.

- Ngươi không phải để cho chúng ta cưỡi chiếc Chiến Hạm này đi Thần Thành chứ?

- Có vấn đề gì sao?

- Như vậy sẽ trở thành bia ngắm.

- Chiếc Chiến Hạm này có Ẩn Thân Phù do ta khắc họa.

Diệp Hạo cười nói:

- Tiên Vương Trung Giai trở lên mới phát hiện, bởi vậy các ngươi có thể yên lòng ở bên trong.

- Ngươi xác định?

Đinh Hàm kinh nghi bất định nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi cảm thấy ta sẽ cầm tính mạng các ngươi ra đùa giỡn?

- Ta không có ý kia.

Đinh Hàm lo lắng Diệp Hạo sinh khí.

- Đi thôi.

Diệp Hạo nói khẽ.

Nhìn thấy Diệp Hạo bước lên Tôn Cấp Chiến Hạm, Đinh Hàm trầm mặc một hồi mới vung tay lên.

- Đi.

Đến tình trạng này không thể bỏ dở nửa chừng.

Còn nữa, hắn cũng cảm thấy Diệp Hạo nói có lý, nhìn đối phương có cảm giác rất đáng tin cậy.

Mấy trăm Tu Sĩ trong thôn lục tục bước lên, mà mười mấy Đệ Tử Ngọa Long Sơn thì nhìn về phía Hoa Khinh Ngữ.

Hoa Khinh Ngữ nghĩ một hồi, lên tiếng.

- Hiện tại chỉ có thể tin tưởng hắn.

Các nàng còn có đừng lựa chọn sao?

Không!

Người trong thôn cũng đã đưa khối Thạch Bi đi.

Các nàng lưu ở nơi này chỉ có chờ chết.

Đợi đến sau khi mấy người Hoa Khinh Ngữ leo lên, Tôn Cấp Chiến Hạm khởi động hướng về Thần Thành.

Trái tim đám người Đinh Hàm đều nhấc lên, bởi vậy dù cho Diệp Hạo có kêu bọn họ ngồi xuống, họ vẫn ngưng trọng nhìn phương xa.

Bất quá sau khi đám người Đinh Hàm nhìn thấy một chút Phi Hành Yêu Thú làm như không thấy Tôn Cấp Chiến Hạm, lo lắng trong lòng mới giảm bớt.

- Đã nói các ngươi không cần lo lắng mà.

Diệp Hạo cười nói.

Diệp Hạo tu tuyện, mà Phân Thân của hắn cũng đang một mực dò xét thế giới này.

Trong thế giới này, cao thủ Tiên Vương có không ít.

Thế nhưng cũng không phải rau cải trắng trên đường, đâu đâu cũng có.

Chỉ cần cẩn thận một chút thì không có nguy hiểm quá lớn. Còn nữa, vận khí Diệp Hạo kém như vậy sao?

Đợi khi đám người ngồi xuống, mười Tiểu Bàn Tử hoạt bát đáng yêu bưng một bàn Bàn Tiên quả cùng tiên nhưỡng đưa đến trước mặt mọi người.

-Tiên Quả?

- Tiên Quả trong truyền thuyết đây hả?

- Đã thật lâu rồi chưa ăn Tiên Quả a.

- Vị Công Tử này, chúng ta có thể ăn không?

Ánh mắt những người trong Bộ Lạc tỏa ánh sáng nhìn Diệp Hạo, hắn cười gật đầu.

- Mọi người ăn thoải mái.

Không đề cập tới việc hắn vơ vét các Đại Thế Lực tiên quả cùng tiên tửu, chỉ trong Tiểu Thiên Địa tự sinh ra thôi thì cho dù mấy ngàn Tu Sĩ ăn uống thỏa thích vẫn không sao.

Đám người này thật rất lâu rồi chưa ăn qua.

Bởi vậy cho dù Đinh Hàm cũng không giữ hình tượng mà điên cuồng bắt đầu ăn, nhưng khiến cho Đinh Hàm cảm thấy xấu hổ là tộc nhân hắn ăn không hết còn giấu Tiên Quả.

Đinh Hàm đang định mở miệng răn dạy, Diệp Hạo lại ngăn trở.

- Tùy bọn họ đi, sống đã không dễ dàng rồi.

Diệp Hạo nói khẽ.

Đinh Hàm cười khổ nói:

- Để ngươi chê cười rồi.

- Không có gì.

Đợi đám người cơm nước no nê, mười Đan Đồng mới chia cho mỗi người một cái Túi Càn Khôn.

- Đây là lễ vật ta đưa cho mọi người.

Diệp Hạo cười nói.

Nghe lời Diệp Hạo, đám người vội vàng xem đồ vật trong túi.

Lần nhìn này khiến gương mặt bọn họ lộ vẻ cuồng hỉ.

Trong túi càn khôn ngoại trừ có 1 vạn Trung Phẩm Tiên Thạch ra còn có một chút Tiên Quả rượu ngon, vật liệu Pháp Bảo.

- Diệp Công Tử, cái này —— cái này quá quý trọng?

Đinh Hàm nhìn Diệp Hạo, ngơ ngác nói.

- Không có gì.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Ta mang các ngươi đi, thì sẽ phụ trách với các ngươi.

Đinh Hàm há to miệng không biết nói gì.

Diệp Hạo chỉ khoang thuyền nói:

-Nếu ai muốn nghỉ ngơi thì có thể đi vào đó.

Mấy phụ nhân lúc này tỏ thái độ muốn tiến vào ngủ một hồi.

Bất quá các nàng đi vào không bao lâu đã chạy ra.

- Thế nào?

Đinh Hàm hỏi.

- Diệp Công Tử bố trí gian phòng quá xa hoa, chúng ta sợ làm dơ căn phòng.

Một phụ nhân nhăn nhó nói.

- Ừ vậy không nên vào.

Đinh Hàm nhẹ gật đầu.

- Không có gì không nên cả, đi vào nghĩ ngơi đi.

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

- Diệp Công Tử, chúng ta không nên vào.

Mấy phụ nhân kiên quyết không vào.

Thấy bọn họ không vào, đám tộc nhân còn lại cũng không nguyện ý tiến vào.

Kỳ thật đối với bọn họ, ở trên chiến hạm đã rất tốt rồi.

Diệp Hạo nhìn thấy loại tình huống này cũng không tiếp tục cưỡng cầu.

Tốc độ Tôn Cấp Chiến Hạm cũng chịu hạn chế, nếu không đã sớm đến Thần Thành.

Phải biết, Tôn Cấp Chiến Hạm này toàn lực vận chuyển tương đương với Tiên Tôn cường giả tối đỉnh phi hành.

Cường giả Tiên Tôn toàn lực phi hành một ngày có thể bay bao xa?

Ở Nhất Trọng Thiên thì có thể từ đầu đông đến đầu tây.

Nhưng trong thế giới này bay một ngày còn không đến được Thần Thành.

Nhìn thấy như vậy, Diệp Hạo rốt cục minh bạch tại sao đám người Đinh Hàm không nguyện ý tiến về đó.

Tu vi Đinh Hàm cao nhất trong thôn này.

Nhưng chỉ đến Tiên Chủ thất chuyển.

Dạng tu vi này muốn đến Thần Thành không có mấy tháng thì không thể.

Mấy tháng?

Làm sao may mắn còn sống sót?

Ngày thứ ba, đám người Diệp Hạo rốt cục thấy xa xa có một tòa Thành Trì lơ lửng trên trời.

- Thần Thành

Đinh Hàm chỉ tòa thành trì, kinh hỉ hô to.

Thần Thành!

Diệp Hạo nhìn toà Thành Trì ngũ quang thập sắc nguy nga trước mặt, trong mắt lộ vẻ ngưng trọng.

Bốn phía tòa thành tràn ngập phù văn trận đạo.

Những phù văn này cho Diệp Hạo cũng cảm giác được một tia nguy hiểm.

Cái này nhất định do cao thủ Trận Vương bố trí.

Lấy tu vi Trận Đạo hiện tại của Diệp Hạo, Trận Vương sẽ không khiến hắn Diệp Hạo cảm thấy uy hiếp mạnh như thế.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động, Tôn Cấp Chiến Hạm chậm rãi hạ xuống.

- Tiếp theo chúng ta đi qua.

Diệp Hạo nhẹ giọng nói.

Không có người nào phản bác?

Thần Quốc tài nguyên thiếu thốn, tình huống như vậy còn rêu rao như thế khác nào muốn chết.

Người không tìm chết sẽ không chết?

Chỉ là một đoàn người Diệp Hạo càng tới gần thì phát hiện Thần Thành không giống như thiếu tài nguyên.

- Tại sao ta cảm thấy Thần Thành còn phồn hoa hơn Ngọa Long Sơn chúng ta nữa vậy?

Hoa Khinh Ngữ kinh ngạc hỏi

- Hoa Tiểu Thư, sau khi tiến nhập Thần Thành, nói chuyện cần phải chú ý một chút.

Đinh Hàm cảnh cáo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận