Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2799: Không Có Người Nào Dám Đụng Đến Ta

- Mạc lão quỷ, ngươi đã có mấy đệ tử rồi, ngươi chắc ngươi có thể dạy thêm được sao?

- Nói cứ như ngươi có ít đệ tử lắm không bằng.

- Ta có thể giải quyết được.

- Đệ tử này không đơn giản, không phải ai cũng có tư cách thu nhận.

- Tên này còn là Thần Hoàng cảnh tầng thứ ba.

- Không có ai trong thế hệ trẻ tuổi này có thể đạt đến cảnh giới đó.

- Đan Linh hay Kiếm Cao Ca cũng chỉ là Thần Hoàng tầng thứ hai.

- Có cần điều tra thêm bối cảnh của hắn không?

- Đan Đạo học viện chúng ta giáo dục không phân biệt nguồn gốc, vì vậy bối cảnh của đệ tử trước đây chúng ta cũng không quan tâm.

- Chỉ là không biết phần khảo thí tiềm năng tiếp theo hắn có hể đạt đến mức nào?

Khi cao tầng Đan Đạo học viện thảo luận, từ tấm bảng phía trên cánh cửa đột nhiên toả ra ba tia sáng bao Diệp Hạo ở bên trong, cùng lcus đó đám người mơ hô thấy một thân ảnh hư ảo từ tấm bảng đi ra xuất hiện ở bên cạnh Diệp Hạo.

Trong miệng hắn đọc ra châm ngôn cổ xưa, bày tỏ lý luận của thiên địa.

- Gia hoả này thế mà có thể liên kết được với tấm bảng đó.

- Chẳng lẽ nói thiên phú của người này có thể so bàn với tổ sư sao?

- Khẳng định có thể, bằng không cũng không có khả năng liên kết được với tấm bảng đó.

- Tổ sư hiện thân giảng đạo, đây là cơ duyên cỡ nào?

- Tiểu tử này phát tài rồi.

Đám người Đan Linh nghe được các đại lão Đan Đạo học viên bình luận, cả đám đều ngây dại.

Thiên phú của vị trước mắt này còn có thể so được với tổ sư trong truyền thuyết?

Làm sao có thể?

Nhưng một màn trước mắt khiến hắn không muốn tin cũng không được.

- Tổ sư giảng đạo chỉ sợ không thể kết thúc trong thời gian ngắn được.

Lúc này trung niên kia nhìn đám người Đan Linh nói.

- Thông qua khảo hạch thứ nhất có tổng cộng tám người, về phần mười bốn người còn lại hãy rời khỏi đi.

Mười bốn người không thông qua khảo hạch ủ rũ cúi đầu rời đi.

- Về phần các ngươi, muốn ở này chờ cũng được, nếu không muốn chờ cũng có thể tiến về cửa thứ hai, nhưng bây giờ sẽ không tiến hành khảo hạch.

Trung niên kia nói tiếp.

Bảy tu sĩ kia ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nhưng tất cả đều lựa chọn ở lại chờ đợi.

Một ngày trôi qua.

Hai ngày trôi qua.

Ba ngày trôi qua.

Bọn người Đan Linh cho rằng mình sẽ phải ở chỗ này chờ thêm mừoi ngày nửa tháng, nhưng chưa từng nghĩ rằng chỉ vẻn vẹn ba này Diệp Hạo đã kết thúc.

Mà lúc này, Diệp Hạo đã không còn giống với Diệp Hạo lúc trước, hắn phải phất giống như một vị thần tiên mới phủ xuống.

Toàn thân đều tràn ngập hương thơm đại đạo.

Sắc mặt Đan Linh lập tức biến đổi.

- Đại đạo phân phương?

Tương truyền chỉ có tu luyện đại đạo đến cực hạn mới có hể sinh ra cảnh tượng đại đạo phân phương.

Nhưng đây chỉ là truyền thuyết mà thôi.

Bởi vì những năm này chưa có ai từng gặp qua cảnh tượng này.

- Đạo đạo phân phương có đáng để ngươi phải chấn kinh như vậy không?

Diệp Hạo nhìn Đan Linh một cái nhàn nhạt nói.

- Ngươi có bieets dạo đạo phân phương có thể tẩm bổ thân thể và linh hồn của ngươi không?

- Ngươi không phải nói nhảm sao?

Đây là chuyện bình thường.

- Im miệng, ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?

Diệp Hạo vừa dứt lời, một thanh niên liền trừng mắt nhìn Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo vừa vung tay lên, sắc mặt thanh niên kia lập tức trở nên trắng bệch đồng thời lui về phía sau.

- Trước khi thay người khác nói chuyện hãy tự nhìn xem thực lực của mình tới đâu.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ngươi biết ta là ai không?

Thanh niên kia đỏ mặt nói.

- Làm sao? Muốn so bối cảnh với ta?

Diệp Hạo hài hước nhìn thanh niên kia nói.

- Nếu bây giờ ngươi không ngại nói ra, cứ nói đi, ta sẽ nhổ tận gốc nhà ngươi.

- Quách gia ta có vô địch cảnh toạ trấn, ta lại muốn xem xem ngươi làm sao có thể nhổ tận gốc được Quách gia ta.

- Quách gia?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Đúng vậy, Quách gia.

Quách Hoài lạnh lùng nói.

Trong lòng Diệp Hạo im lặng liên lạc với kim thân.

Cũng ngay khoảnh khắc dó phân thân của kim thân xuất hiện ở phía trên không trung Quách gia.

Quách gia quả thật rất cường đại.

Phân thân của kim thân để ý thấy trên không Quách gia ẩn cưa đạo ý đáng sợ.

Bất luận là yêu ma quỷ quái gì căn bản không dám đến gần trong vòng ngàn dặm xung quanh Quách gia.

Nếu không sẽ bị đánh chết.

Nhưng chuyện này đối với kim thân mà nói lai không không coi vào đâu.

Hắn chỉ dùng một bàn tay liền đánh nát đạo ý kiên cố không thể phá nổi kia, rồi xách tổ sư Quách gia như xách một con già khống chế ở giữa không trung.

- Cái gì?

- Tổ sư bị nhốt?

- Chẳng lẽ là Siêu Thoát cảnh xuất thủ?

Toàn bộ cao tầng Quách gia đều chấn động.

Nhưng ai cũng không dám đánh bậy.

Lão tổ Quách gia trắng bệch nói.

- Tiền bối, không biết ta đã đắc tội ngươi khi nào?

- Tôn tử Quách Hoài của ngưoi nói không ai có thể động được vào Quách gia ngươi.

Kim thân lạnh lùng nói.

- Ta không tin.

- Quách Hoài?

Lão tổ Quách gai cắn răng nghiến lợi nói.

- Tiền bối, xin ngươi cho ta một cơ hôi giải thích, ta sẽ lập tức bắt giữ Quách Hoài, đến lúc đó tuỳ ngươi xử trí.

trong lòng lão tổ Quách gia đã chuẩn bị tốt khả năng hi sinh Quách Hoài.

Đây cũng không phải là do lão tổ Quách gia tâm ngoan thủ lạt.

Mà là hắn hiểu Quách gia không có Quách Hoài vẫn không sao, cùng lắm thì lại bồi dưỡng một truyền nhân khác là được, nhưng nếu không có hắn, chỉ vài phút sau Quách gia sẽ sụp đổ.

- Ta cảm thấy vẫn nên dẫn ngươi đi thì tốt hơn.

Kim thân vừa nói đến đây liền vung ống tay áo lên, tổ sư Quách gia giống như một viên đạo pháo bay thẳng về phía Đan Đạo học viện.

Đan Đạo học viện!

Quách Hoài nhìn thấy Diệp Hạo chậm chạm không có động tĩnh mới cười lạnh nói.

- Sao ngươi lại không nói gì?

- Chớ nóng vội.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ta thấy ngươi không dám thì có.

Quách Hoài vừa nói đến đây, một ngọn núi cách đó không xa liền sụp xuống, chấn động khủng bố khiến toàn bộ tu sữ quanh đây đều ngạc nhiên.

Phải biết đây chính là Đan Đạo học viện.

Ai dám đánh nhau ở chỗ này chứ?

Khi bọn hắn đang đoán đó là ai, lão tổ Quách gia mặt mày xám xịt vọt tới trước mặt Quách Hoài.

- Tổ sư, ngươi.

Sắc mặt Quách Hoài hoàn toàn thay đổi.

Ba!

Lão tổ Quách gia đánh một phát, một nửa khuôn mặt của Quách Hoài đều bị đánh nát.

Quách Hoài kêu thảm một tiếng, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

- Tổ sư, ngươi….

- Ngươi là một tên bất hiếu, ngươi muốn hại Quách gia ta sao?

Rốt cục Quách Hoài mới hiểu ra vấn đề.

Hắn bất an nhìn sang Diệp Hạo.

Lúc này Diệp Hạo đi về phía hắn nói.

- Quách gia ngươi cũng không có gì đặc biệt hơn người.

Tổ sư Quách gia không khỏi nhìn về phía Diệp Hạo.

- Ngươi là ai?

- Ai ném ngươi tới, nhanh như vậy đã quên rồi sao?

Lão tổ Quách gia rùng mình một cái, ngay sau đó nói gấp.

- Quách Hoài giao cho ngươi, tuy ngươi xử trí.

Ánh mắt Quách Hoài tràn đầy vẻ không thể tin được.

Quách gia quyết định từ bỏ mình sao?

- Tổ sư.

- Ta đã không còn là tổ sư của ngươi nữa.

Tổ sư Quách gia lãnh đạm nói.

Trong mắt Quách Hoài tràn đây vẻ tuyệt vọng.

- Tiểu tư, ngươi muốn chết thế nào?

Diệp Hạo nhìn Quách Hoài nhàn nhạt nói.

- Muốn chưng hay nấu?

Toàn thân Quách Hoài đều run rẩy.

- Ngươi…ngươi không thể như vậy.

- Vị công tử này, không biết ngươi có thể cho Quách Hoài một cong đường sống hay không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận