Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1457: Ngươi đi đi

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

Trước đó các bạn cùng lớp đều nghĩ phần thưởng này chắc hẳn sẽ thuộc về Tề Linh, Hồ Minh hoặc Mã Luân.

Dù sao ba người này cũng đứng đầu lớp .

Nhưng không ai ngờ Diệp Hạo lại dành cơ hội này cho một kẻ nhỏ bé không có danh vọng gì .

-Diệp Đạo Sư, ta không phục.

Mã Luân nóng mặt đứng lên.

Mã Luân cảm thấy mình sẽ nhận được phần thưởng này .

Cho dù không phải mình , thì cũng không đến lượt Cô Tình Nhi.

-Tại sao?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi.

-Danh sách tiến về Thượng Cổ Chi Địa dù thế nào cũng không đến lượt Cô Tình Nhi ?

-Cho ngươi sao ?

-Phần thưởng này nếu người cho Tề Linh hoặc Hồ Minh ta cũng không có bất cứ khiếu nại gì , nhưng mà tại sao lại cho học sinh yếu nhất lớp như Cô Tình Nhi ?

-Học sinh yếu?

Nghe vậy Diệp Hạo cười lạnh nói:

-Sao ngươi có mặt mũi mà nói câu này?

-Ngươi nói câu này hình như quên mất ngươi là học sinh của Hoàng Cấp Tứ Ban nhie?

-Hoàng Cấp Ban?

-Hoàng Cấp Ban đại ý là gì, không phải ngươi không biết?

-Trong mắt đám Huyền Cấp Ban, Địa Cấp Ban, Thiên Cấp Ban ,ngươi biết học sinh Hoàng Cấp Ban là gì không ?

-Rác rưởi.

-Vậy ta muốn hỏi ngươi ,ngươi trong mắt kẻ khác là rác rưởi, làm sao lại chế giễu bạn cùng lớp ?

-Ai cho ngươi dũng khí này ?

-Ai cho ngươi cái gan này ?

-Có phải tu vi ngươi tăng lên rồi nên không coi ai ra gì?

Diệp Hạo nói liên tục khiến Mã Luân trong lúc nhất thời cm thy xấu hổ vô cùng.

-Nếu nhìn nhận tu vi của một Tu Sĩ , ta càng quan tâm đến phẩm hạnh Tu Sĩ đó .

Diệp Hạo nhàn nhạt nhìn Mã Luân một cái nói:

-Có lẽ bản thân ngươi không để ý nhưng cho tới hiện tại ngươi đến nhìn cũng không thèm nhìn thẳng vào mặt Cô Tình Nhi dù chỉ một lần.

-Ta thật sự lấy làm lạ ngươi lấy gì cho rằng mình xuất sắc hơn người vậy nhỉ?

Nói xong Diệp Hạo dừng một chút lại tiếp :

-Ngươi đi đi, tình thầy trò chúng ta đến đây là hết .

-Diệp Đạo Sư.

Mã Luân bị dọa sợ .

Hắn không ngờ Diệp Hạo sẽ đuổi hắn ra khỏi Hoàng Cấp Tứ Ban.

-Tiết Hàn, Vương Nhã, Điền Duẫn.

Sau đó Diệp Hạo đọc liên tiếp mấy tên học sinh .

-Các ngươi với Mã Luân cùng nhau rời khỏi Hoàng Cấp Tứ Ban.

-Vì sao ?

Sắc mặt Tiết Hàn biến đổi hỏi lại.

-Ta nhớ trước đó đã dặn các ngươi không được phép để lộ bí mật.

Diệp Hạo nhìn Tiết Hàn.

-Ngươi có tiết lộ bí mật không thì trong lòng ngươi biết rõ .

-Diệp Đạo Sư, xin người cho ta một cơ hội.

Mặt Tiết Hàn trắng bệch.

-Có lẽ ngươi không biết một câu của ngươi mang đến cho ta bao nhiêu phiền phức .

Diệp Hạo hừ lạnh.

-Bây giờ Đạo Sư , học sinh của Học Viện bức bách ta giao ra Trận Pháp gia tăng tốc độ tu luyện kìa.

-A!

Tiết Hàn lúc này mới ý thức được bản thân đã gây ra đại họa.

-Tính ta chắc các ngươi cũng biết .

Diệp Hạo phất phất tay.

-Đi thôi .

Đám Vương Nhã ngươi nhìn ta , ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn cùng nhau rời khỏi .

Tiết Hàn quỳ phịch xuống trước mặt Diệp Hạo, nặng nề dập đầu ba cái.

-Tiết Hàn đa tạ Diệp Đạo Sư đã dạy bảo trong thời gian qua .

Tiết Hàn rời khỏi , Mã Luân cũng quỳ xuống :

-Diệp Đạo Sư, cầu xin người cho ta một cơ hội.

Diệp Hạo nghiêng mặt đi.

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Mã Luân lộ ra một tia không cam lòng.

-Diệp Đạo Sư, ngươi nhất thiết phải tuyệt tình như vậy sao ?

Diệp Hạo quay đầu.

Trong mắt Mã Luân lộ ra từng tia hàn quang.

-Cho ngươi thời gian ba lượt hô hấp , biến mất trước mặt ta .

Mã Luân nghe được Diệp Hạo nói như vậy, phủi đất một cái đứng lên

-Diệp Nhật, ngươi đối với ta như vậy, ngươi sẽ hối hận.

-Mã Luân, sao ngươi có thể ăn nói với Diệp Đạo Sư như thể ?

Hồ Minh không thể tưởng tượng nổi quát hỏi.

-Mã Luân, ngươi khiến ta quá thất vọng.

Tề Linh nhìn Mã Luân bộ dáng có chút lạ lẫm.

-Vong ân phụ nghĩa.

-Mã Luân ngươi thật chó má.

-Đừng nên nhục mạ chó chứ.

Đối diện với lời chỉ trích của các bạn cùng lớp, trong mắt Mã Luân tràn đầy dữ tợn

-Tất cả những thứ này đều do hắn bức ta.

Ầm!

Thân ảnh Mã Luân nặng nề bay ra xa.

Vừa mới rơi xuống đất đã phun ra một ngụm máu tươi .

-Diệp Nhật.

Mắt Mã Luân rực lửa gầm thét.

-Niệm tình ta đã từng dạy bảo ngươi , nên không phế tu vi ngươi.

Diệp Hạo lạnh lùng nói :

-Nhưng nếu sau này để ta biết ngươi làm xằng làm bậy, ta cam đoan ngươi sẽ hối hận.

Mã Luân không nói gì thêm, chỉ giãy dụa đứng lên, nhanh chóng biến mất .

-Diệp Đạo Sư, thật xin lỗi.

Cô Tình Nhi khép né nói.

Diệp Hạo nhìn nàng đang lộ ánh mắt sợ hãi, nói khẽ :

-Chuyện này không liên quan gì đến ngươi, sâu mọt như Mã Luân sớm nên loại trừ. Được rồi ,bây giờ vào Ngộ Đạo Trận , nhân hai canh giờ này chuyên tâm tu luyện .

-Nhất định.

Cô Tình Nhi gật gật đầu lia lịa .

Hai canh giờ sau Diệp Hạo dẫn theo Cô Tình Nhi , Trương Ngạo Tuyết cùng đến chỗ Hàn Mộng Kỳ .

Đi chưa được bao xa Diệp Hạo nhìn thấy Cổ Cầm mặc váy đen đứng trước mặt.

-Diệp Đạo Sư.

Cổ Cầm nhìn thấy Diệp Hạo vội vàng đi tới.

-Tại sao ngươi cứ thích mặc y phục màu đen thế?

Diệp Hạo nhìn nàng, hỏi.

Cổ Cầm gục đầu xuống đáp khẽ:

-Ta thích màu đen mà.

Diệp Hạo hơi lắc đầu.

Hắn biết rõ nàng sở dĩ thích màu đen vì tu luyện Ám Sát Chi Đạo.

-Cổ Cầm.

Trương Ngạo Tuyết kinh nghi bất định nói

-Diệp Đạo Sư, người sao lại quen biết Cổ Cầm?

-Một lần gặp ngẫu nhiên .

Diệp Hạo thuận miệng đáp.

-Như vậy cũng được?

Trương Ngạo Tuyết kinh ngạc.

-Chúng ta đi thôi.

Diệp Hạo chuyển chủ đề .

Trương Ngạo Tuyết nhìn Cổ Cầm, nàng luôn cảm thấy mối quan hệ giữa hai người có gì đó mờ ám .

Bởi vậy trên đường đi Trương Ngạo Tuyết luôn cố gắng dò hỏi Cổ Cầm đủ loại vấn đề.

Cổ Cầm mới bắt đầu còn trả lời.

Nhưng mà ý thức được Trương Ngạo Tuyết đang muốn dụ mình nên không thèm đáp nữa .

Khôi phục bộ dáng lạnh như băng .

-Cổ Cầm, ngươi thật đúng với danh xưng Băng Sơn Mỹ Nữ .

Trương Ngạo Tuyết cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói.

Đến chỗ Hàn Mộng Kỳ ,Diệp Hạo phát hiện ba người Hàn Mộng Kỳ, Cẩn Tuyền, U Lan cũng đang chờ.

-Hai người các ngươi cũng đi?

Diệp Hạo chỉ Cẩn Tuyền.

-Mộng Kỳ có tư cách đi , sao chúng ta không có chứ?

Cẩn Tuyền mặc váy trắng, cả người lộ ra đường nét kiêu sa đặc biệt hấp dẫn.

-Chẳng qua ta cảm thấy ngươi không đẹp bằng Mộng Kỳ.

Diệp Hạo cười nói .

-Ông nội ngươi, đến Thượng Cổ Chi Địa cũng phải dựa vào nhan sắc sao ?

Cẩn Tuyền trừng Diệp Hạo một cái.

-Mà cho dù dựa vào khuôn mặt, ta cũng có ưu thế hơn Mộng Kỳ?

Cẩn Tuyền nói xong dậm dậm chân .

-Đừng dậm nữa, lún đất rồi .

Diệp Hạo vội nói.

- Đi thôi .

Hàn Mộng Kỳ bất đắc dĩ chen ngang.

Ba người Trương Ngạo Tuyết nhìn Diệp Hạo trò chuyện vui vẻ cùng ba người Cẩn Tuyền, gương mặt lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Không có lý nha!

Ba người Hàn Mộng Kỳ thân phận không chỉ Đạo Sư Địa Cấp mà còn là Kiêu Tử của Thiên Cấp Ban đó.

Mà ba người họ đều là Tiên Tôn cường giả, sao có thể chuyện trò vui vẻ với Diệp Hạo như vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận