Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3233: Nhẹ Nhõm Tấn Cấp

- Sau khi đến mộ, ngươi có quyền lựa chọn đầu tiên.

Lúc này nữ tử diêm dúa nhẹ nhàng nói.

- Chúng ta cũng có ý này.

Ba nhà khác cũng đồng loạt biểu đạt thái độ của mình.

Phượng Tuyết hừ lạnh một tiếng nói.

- Chúng ta lựa chọn trước, về phần còn dư lại, các ngươi tự chia.

Lời nói của Phượng Tuyết khiến trong lòng đám người Hùng Lỗi cực kỳ oán hận.

Nhưng không có ai dám đứng ra.

- Ngươi giới thiệu ngôi mộ chỗ này thử.

Phượng Tuyết nhìn về phía nữ tử diêm dúa nói.

- Ngôi mộ này xuất hiện từ ba ngày trước, lúc chúng ta tới đã dò xét nó, nhưng lại phát hiện không có cách nào tới gần được.

Nữ tử kia nhẹ giọng giải thích.

- Về sau chúng ta phát hiện chỉ có Siêu Thoát cảnh trở xuống mới có thể đi vào.

- Xem ra đệ tử dưới Siêu Thoát cảnh của bốn đại thế lực các ngươi đã tiến vào?

- Đúng vậy, đáng tiếc rằng bọn hắn vẫn chưa thấy xuất hiện.

Nữ tử kia khẽ thở dài.

- Hôm nay các ngươi chuẩn bị liên thủ đi vào?

- Không sai.

- Vậy thì đi thôi.

Phượng Tuyết nghĩ một hồi rồi chỉ vào Hùng Lỗi nói.

- Ngươi dẫn đường.

Nghe vậy khôn mặt Hùng Lỗi xanh lè.

- Tại sao lại là ta?

- Bởi vì vừa rồi ngươi chính là người đầu tiên dám đứng ra kiếm chuyện với ta.

Phượng Tuyết tức giận nói.

- Nhưng ta còn đang bị thương.

Hùng Lỗi ấm ức nói.

- Chuyện này thì có liên qua gì tới ta?

Lời nói của Phượng Tuyết khiến Hùng Lỗi phải thổ huyết.

Có liên quan gì với ngươi?

Thương thể của ta chính là do ngươi tạo thành đấy.

- Hoặc là đi, hoặc là chết?

Phượng Tuyết dùng ánh mắt sắc bén nhìn Hùng Lỗi.

Hùng Lỗi nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, sau đó không cam lòng mà đi vào trong quan tài cổ bằng đồng.

Quan tài cổ bằng đồng có một cánh cửa đi vào, ở lối vào lấp loé hắc quang.

Nhìn qua có thể thấy đây là cánh cửa để đi vào thế giới khác, nhưng thần niệm lại không thể nào dò xét được.

Nói cách khác ai cũng không biết thế giới bên kia như thế nào.

Hùng Lỗi đi vào trước, những thanh niên nam nữ còn lại cũng lần lượt đi vào, lần này bốn đại thế lực tiến vào cũng không chỉ bốn người Hùng Lỗi.

- Phía chúng ta ai muốn đi vào?

Diệp Hạo hỏi.

- Ta muốn đi thử.

Ly Họa chần chờ một chút vẫn nói.

- Ta cũng muốn đi.

Chu An cũng nói.

- Ta cũng muốn.

Khi Chu An nói xong, thế hệ tuổi trẻ Ly Hoả tông đều đồng loạt đứng dậy.

Ly Mị lại lắc đầu nói.

- Ly Họa có thể đi vào, mấy người Chu An ở ngoài này chờ.

- Lão tổ, vì sao?

Đám người Chu An đều bất mãn.

- Ai biết bên trong có nguy hiểm gì hay không?

Ly Mị tức giận nói.

- Các ngươi nếu đều bỏ mạng ở trong đó, mạch của chúng ta cũng coi như xong.

Nhìn thấy Ly Mị tức giận, mấy người Chu An cũng không dám nói gì.

- Chúng ta đi vào đi.

Lúc này Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Hiện tại Diệp Hạo vận dụng đạo quả thiên hà Hồn Thiên.

Tu vi hiện giờ đã là Cấm Kỵ cảnh trung kỳ.

Thông qua kiểm tra hoàn toàn không có vấn đề gì.

Kết quả Diệp Hạo cũng tiến vào.

Sau khi đi vào Diệp Hạo phát hiện Phượng Tuyết và Ly Hoạ ở bên cạnh đều biến mất.

Hắn nhìn về phía cách đó không xa.

Chỉ thấy một hư ảnh xuất hiện ở trước mặt hắn.

- Đánh bại ta, ngươi sẽ được ban thưởng.

Thân ảnh kia lạnh lùng nói.

- Nếu thất bại thì sao?

- Chết.

- Ban thưởng là cái gì?

- Sau khi đánh bại ta, ngươi sẽ biết.

- Tổng cộng có bao nhiêu cửa ải?

- Sau khi đánh bại ta, ngươi sẽ biết.

Ầm!

Diệp Hạo đập về phía trước một quyền.

Thân ảnh kia lập tức hoá thành mảnh vỡ.

Sau ba hơi thở, trước mặt Diệp Hạo xuất hiện một trăm khối hoàng thạch.

Không sai.

Hoàng thạch.

Diệp Hạo nhếch miệng nói.

- Hoàng thạch? Ngươi chắc ta cần thứ đồ này chứ?

Nhưng Diệp Hạo vẫn thu vào.

Có một ít còn hơn là không có.

Hắn nhấc chân đi về phía trước.

Đi chưa được bao xa, hắn lại gặp một bóng người.

- Đánh bại ta, ngươi sẽ được ban thưởng.

Tiếng nói của thân nảh kia vừa dứt đã bị Diệp Hạo đánh thành mảnh vỡ.

- Có thể tăng thêm độ khó không?

Diệp Hạo lười biếng nói.

Lần này hắn chiếm được ba trăm hoàng thạch.

- Thực lực của đối thủ lần này mạnh gấp ba lần so với trước.

Ngay sau đó Diệp Hạo nhận ra được điểm quan trọng.

Thực lực của đối thủ thứ nhất ở Cấm Kỵ cảnh sơ kỳ.

Thực lực của đối thủ thứ hai ở Cấm Kỵ cảnh trung kỳ.

Nếu cứ tính như vậy, thựuc lực của đối thủ thứ ba sẽ là Cấm Kỵ cảnh hậu kỳ.

Nói cách khác trong khoảng thời gian ngắn, Ly Hoạ vẫn an toàn.

Nhưng hắn vẫn phải tăng nhanh tốc độ.

Nghĩ như vậy, Diệp Hạo lập tức vọt về phía trước.

Sau khi đánh chết được đói thủ thứ ba, Diệp Hạo lấy được một ngàn khối hoàng thạch.

Phần thưởng này khiến Diệp Hạo phải suy nghĩ, chủ nhân của ngôi mộ này khi còn sống có phải là một tên keo kiệt hay không?

Khi Diệp Hạo nhìn thấy đối thủ thứ tư, hắn vận dụng một phần võ hồn chi lực liền gọn gàng giết chết đối phương.

Ba ngà hoàng thạch.

Nhìn thấy đống hoàng thạch xuất hiện ở trước mặt, Diệp Hạo không biết nên nói gì.

Hắn cho rằng sẽ có gì đó khác biệt.

Kết quả rằng không hề có gì bất ngờ cả.

- Không biết tiếp theo có phải đối mặt với đối thủ Quá Khứ cảnh sơ kỳ không?

Diệp Hạo vừa nghĩ vừa đi về phía trước.

Thế nhưng khiến hắn không ngờ rằng xuất hiện ở trước mặt hắn lại là một Cấm Kỵ trung kỳ.

Đây là một thanh niên người mặc xích giáp, trong tay hắn cầm môt thanh bảo kiếm bằng đồng, thần quang trong mắt bắn thẳng về phía trước.

- Ngươi chính là chủ nhân của ngôi mộ này?

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

- Ta là kiếm nô của chủ nhân.

Thanh niên kia hờ hững nói.

- Sau khi đánh bại ngươi, ta có thể nhìn thấy chủ nhân của ngươi?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Không sai.

Thanh niên kia gật đầu một cái.

Oanh!

Khiến thanh niên kia không ngờ rằng Diệp Hạo lại không hề sử dụng bất kỳ thần thông gì, hắn chỉ dùng một quyền đơn giản đập về phía trước.

Xem thường mình hay sao?

- Ngươi tự tìm cái chết.

Thanh niên kia nói xong, chiến kiếm trong tay hoá thành ngàn vạn kiếm mang, mang theo lực lượng huỷ thiên diệt địa nghiền ép về phía Diệp Hạo.

Khoé miệng Diệp Hạo lộ ra một nụ cười lạnh.

Kiếm nô cho rằng Diêp Hạo chỉ đánh ra một quyền đơn giản, nhưng hắn lại không biết rằng đây là Kim Cương chưởng mà Khương Sùng Minh truyền thụ cho hắn.

Cũng ngay trong khoảnh khắc này, bàn tay hoá thành màn trời bao la đập nát ngàn vạn kiếm mang thành bụi mịn, thậm chí còn đập thanh niên kia vào trong lòng đất.

Hắn giãy dụa muốn đứng lên, thế nhưng cuối cùng vẫn phải từ bỏ.

Vì sao?

Toàn bộ gân cốt đều đã gãy, làm sao có thể đứng lên được đây?

- Hiện tại ta có thể gặp chủ nhân ngươi được chưa?

Diệp Hạo đi tới trước mặt thanh niên kia cười híp mắt nói.

- Vừa rồi ngươi vận dụng thần thông?

- Chuyện này không phải thứ mà ngươi nên biết.

- Ta cảm thấy có lẽ chủ nhân không dạy được ngươi.

Thanh niên kia cười khổ nói.

Thanh niên này đi theo chủ nhân không phải chỉ một hai năm.

Hắn biết uy lực của tuyệt học của chủ nhân.

- Cũng không thể tay không mà về được.

Âm thanh của Diệp Hạo vửa rơi xuống, không gian xung quanh đã bắt đầu biến ảo, đợi đến lúc không gian xung quanh ổn định lại, Diệp Hạo phát hiện mình xuất hiện ở bên trong một động thiên phúc địa.

Một nam tử mặc trường bào trắng buông cổ thư trong tay xuống, hắn dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Diệp Hạo một hồi rồi mới nói.

- Ngươi là võ hồn gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận