Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1466: Bị tập kích

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

Diệp Hạo và Tiểu Thất đang nói chuyện trời đất thì Mộ Dung Tinh đi tới.

- Diệp Nhật, nói chuyện một chút.

- Trò chuyện gì?

- Cổ Kinh ở cổng miếu thờ có lai lịch rất lớn, ta đoán rất có thể là Thần Văn trong truyền thuyết.

Mộ Dung Tinh ngưng trọng nói:

- Ngươi nhớ bao nhiêu câu?

- Không phải giống nhau sao?

Diệp Hạo không suy nghĩ hỏi lại.

- Có lẽ hai chúng ta nắm giữ mười hai câu không giống nhau, ta nghĩ hai chúng ta cùng nhau trao đổi một phen.

- Mười hai câu?

Lần này đến phiên Diệp Hạo kinh ngạc.

- Chẳng lẽ ngươi không phải mười hai câu?

Nhìn thấy bộ dáng của Diệp Hạo, Mộ Dung Tinh biết hắn nắm giữ không phải mười hai câu.

- Ta chỉ nắm giữ chín câu.

Sắc mặt Diệp Hạo chân thật đáng tin nói.

- Chín câu?

Sắc mặt Mộ Dung Tinh đại biến.

- Nắm giữ chín câu có thể tiến vào miếu thờ?

Diệp Hạo kinh ngạc nhìn Mộ Dung Tinh.

- Ngươi nắm giữ mười hai câu nào?

Mộ Dung Tinh nghi ngờ nhìn Diệp Hạo một chút.

- Ta cảm thấy vẫn không nên giao lưu thì hơn.

Mộ Dung Tinh trầm ngâm một chút nói:

- Chúng ta nắm giữ cũng có thể nắm giữ, dù làm lại một lần cũng sẽ không nắm giữ thêm được.

- Có chút đạo lý.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Nhưng ta vẫn rất muốn cùng ngươi trao đổi một phen.

- Ta còn có việc, lần sau trò chuyện tiếp.

Mộ Dung Tinh cắt lời Diệp Hạo rồi nhẹ lướt đi.

Cô vừa mới rời đi Hàn Mộng Kỳ đã đi tới.

- Cô ta tìm ngươi làm gì?

- Nghĩ cùng ta trao đổi Cổ Kinh văn trước cổng miếu thờ.

- Trao đổi?

Hàn Mộng Kỳ không khỏi cười nói:

- Đây chính là Thần Văn trong truyền thuyết, thiên địa cũng không thể khắc họa dấu vết của nó, căn bản trao đổi không được.

- Thật hay giả?

- Không tin ngươi đọc Thần Văn mình nắm giữ cho ta nghe.

Trong miệng Diệp Hạo phát ra một âm tiết.

- Run.

- Ngươi biết ta nghe được cái gì không?

Hàn Mộng Kỳ nhìn Diệp Hạo nói:

- Sỉ.

Diệp Hạo không tin tà lại phát ra một âm tiết.

Nhưng mà đến trong tai Hàn Mộng Kỳ lại biến thành một âm tiết khác.

Diệp Hạo cầm lấy một cành cây khắc họa trên mặt đất.

Nhưng làm cho Diệp Hạo cảm thấy chấn kinh là mình rõ ràng viết chữ ‘hoành’, nhưng mà rơi trên mặt đất thì lại trở thành chữ ‘nạp’.

- Thiên không thể khắc họa, ngôn truyền không thể giáo dục con người bằng hành động.

Lưu Á Tân đi tới trầm giọng nói.

- Thần uy khó dò.

Ánh mắt Diệp Hạo ngưng trọng.

- Cần phải đi rồi.

Lưu Á Tân nói khẽ.

- Ừm.

Diệp Hạo gật đầu.

Lưu Á Tân đưa tay cường ép Không Gian bốn phía, mang bọn người Diệp Hạo đi trở về Thái Huyền Học Viện. Nhưng chỉ một hô hấp sau, Diệp Hạo cảm thấy bốn phía Không Gian chấn động, tiếp theo xuất hiện lít nha lít nhít vết nứt.

- Không tốt.

- Có người đang công kích Không Gian Bích Lũy.

- Ai ra tay với Lưu Viện Trưởng?

Bên trong Không Gian Bích Lũy, học viên nhao nhao biến sắc.

Vẻ mặt Tiểu Thất ngưng trọng phóng ra một vệt sáng bao phủ Diệp Hạo, Trương Ngạo Tuyết, Cổ Cầm, Cô Tình Nhi vào trong.

Những học sinh còn lại thì tốp năm tốp ba tụ tập chung một chỗ.

Mà đúng lúc này, Không Gian bốn phía bỗng nhiên vỡ vụn, bọn hắn nhìn thấy một bàn tay to bóp tới.

- Nguyên Ma, ngươi dám?

Nơi xa truyền đến giọng nói của Lưu Á Tân.

- Ha ha, ta có cái gì không dám?

Một giọng nói phách lối bá đạo vang lên giữa không trung, một thân ảnh đỉnh thiên lập địa đứng ngạo nghễ giữa không gian.

Thần sắc bễ nghễ.

Không ai bì nổi.

Mắt thấy đại thủ đạo ma ảnh này sắp đập xuống bọn người Diệp Hạo, một thân ảnh từ thể nội Mộ Dung Tinh vọt ra.

Một lão đạo mặt mũi hiền lành.

Trong tay lão đạo chấp nhất một ít bụi bặm. Hắn nhìn thoáng qua bốn phía, ánh mắt lộ vẻ kinh nộ.

- Nguyên Ma, ta thấy ngươi chán sống rồi.

Phất trần trong tay Lão đạo quét tới Nguyên Ma.

Nguyên Ma ha ha cười nói:

- Thái Huyền, nếu bản tôn của ngươi ở đây ta còn kiêng kị ba phần, nhưng ngươi bây giờ chỉ là một đạo Thần Niệm Hóa Thân, ta có gì phải sợ?

Nguyên Ma vừa nói, hư không phía trên đột ngột vỡ ra, tiếp đó một nắm đấm vô tình oanh người hắn.

A!

Nguyên Ma kêu lên thảm thiết, máu me đầm đìa rơi xuống.

- Chuyện gì xảy ra?

Một tôn ma ảnh liều mạng ngăn cản Lưu Á Tân ảnh kinh ngạc bật thốt.

Lưu Á Tân đột nhiên ý thức được cái gì, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Diệp Hạo.

Hắn biết nội tình Mộ Dung Tinh.

Duy nhất Diệp Hạo là không biết thôi.

Vị Âm thầm ra tay khẳng định có quan hệ cùng Diệp Hạo.

- Ai ra tay?

Nguyên Ma bị đập rơi xuống mặt đất, rít gào quát lớn.

Đáp lại hắn là một cái chân to.

Chân to tàn nhẫn đạp lên ngực hắn.

Nguyên Ma phun ra một ngụm máu tươi. Sau đó, Không Gian bốn phía bị cưỡng ép giam cầm, sau một khắc Nguyên Ma đã biến mất không thấy ngay trước vẻ khiếp sợ của toàn trường.

- Nguyên Ma đâu?

- Đi đâu?

- Ai biết?

Ma ảnh giao thủ với Lưu Á Tân phát giác được không có khí tức của Nguyên Ma, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, bỏ chạy thục mạng.

Lưu Á Tân không truy kích.

Mà nhanh chóng đi tới đám người Diệp Hạo.

Nhìn lướt qua phát hiện bọn hắn không việc gì mới thở dài một hơi.

- Nguyên Ma đâu?

Lưu Á Tân truyền âm cho Diệp Hạo.

- Ta không biết.

Diệp Hạo giả bộ mờ mịt đáp.

- Tiểu tử người giả ngu với ta?

Lưu Á Tân thấy Diệp Hạo trả lời như vậy, trong lòng càng thêm khẳng định chuyện này là cường giả sau lưng Diệp Hạo làm.

- Chúng ta trở về thôi.

Lưu Á Tân không trì hoãn, mà dẫn theo đám người Diệp Hạo nhanh chóng đi về Thái Huyền Học Viện.

Bên trong tiểu thiên địa.

Dược Vương Đỉnh Khí Linh có chút kích động nhìn Nguyên Ma đang không ngừng giãy dụa trong đỉnh.

- Những năm này ta chưa từng luyện chế qua ma vật Tiên Vương Đỉnh Phong đâu.

Dược Vương Đỉnh Khí Linh nói câu nói này, toàn thân đều đang run rẩy.

- Ngươi chuẩn bị luyện chế Tiên Đan gì?

Diệp Hạo hỏi.

- Vương Cấp Trung Giai Phá Giai Đan.

- Có phải hơi chút lãng phí không?

Diệp Hạo cảm thấy đáng tiếc a.

Dù làDược Vương Đỉnh có thể luyện chế ra chín viên Trung Giai Phá Giai Đan thì cũng đừng quên Nguyên Ma là một cường giả Tiên Vương Đỉnh Phong. Đây là một loại tài nguyên to lớn đó.

- Tu vi của ta hạn chế thuật luyện đan của mình, tương lai từ ngươi luyện chế chắc sẽ không chỉ như vậy.

Dược Vương Đỉnh nhìn Diệp Hạo, vừa cười vừa nói.

- Được, luyện đi.

Diệp Hạo nghĩ một chút vẫn đồng ý.

Muốn hắn siêu việt cấp độ Dược Vương Đỉnh, không tám mười năm nữa thì không thể.

Diệp Hạo cũng không thể đợi như rồi mới luyện.

Dược Vương Đỉnh cười hắc hắc rồi bắt đầu luyện chế.

Theo Khí Linh không ngừng nắn ấn quyết, giọng nói của Nguyên Ma dần dần giảm xuống cho đến không còn thanh âm.

- Tiền bối, ta truyền hai vị một phần cổ đông Thần Văn.

Diệp Hạo đi tới trung tâm sau đó gọi Thải Kỳ Lân.

Vừa mới ra tay chính là Cô Độc.

- Thần Văn?

Hai mắt Cô Độc và Thải Kỳ Lân đều phát sáng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận