Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2747: Hắn Là Phụ Thân Ngươi

Thật ra Diệp Thiên Thiên muốn nói bây giờ Thi Họa đã không phải là đối thủ của nàng, vậy tương lai càng không thể nào là đối thủ của nàng được. Phải biết sau khi đến Thần Hoàng cảnh, Diệp Thiên Thiên sẽ phục dụng Cửu Chuyển Kim Đan.

Hiệu quả của Cửu Chuyển Kim Đan còn mạnh gấp mười lần Lục Chuyển Kim Đan.

Cũng đúng lúc này Diệp Hạo hạ lệnh cho chiến hạm thu hồi lực trấn áp đối với Thi Âm.

Sau khi khôi phục, Thi Âm lạnh lùng nhìn về phía Diệp Hạo nói.

- Diệp Hạo, cái nhục ngày hôm nay, ta nhớ kỹ.

- Thi Âm, ngươi không lo ta giết ngươi sao?

Diệp Hạo nhìn Thi Âm nói.

- Ngươi sẽ không.

Diệp Hạo kinh ngạc rằng Thi Âm lại nói câu này.

- Vì sao?

- Bởi vì ngươi không nỡ xuống tay với ta.

Lời Thi Âm nói khiến toàn trường đều vì đó mà xôn xao.

Chuyện gì thế này?

Đám người ngạc nhiên.

Thi Họa cũng choáng.

Nàng nhìn Diệp Hạo, lại nhìnThi Âm.

- Mẫu thân, ngươi có ý gì?

- Thi Họa, không phải ngươi tò mò phụ thân ngươi là ai sao?

Thi Âm nhìn Thi Họa, nhu hòa nói.

Thi Họa tựa hồ cũng đã nhận ra.

- Mẫu thân, đừng nói với ta rằng…

- Đúng vậy, Diệp Hạo chính là phụ thân ngươi.

Thi Âm chỉ vào Diệp Hạo nghiêm túc nói.

Trái tim Thi Họa không khỏi chậm một nữa nhịp.

- Mẫu thân, ngươi nói cái gì?

- Diệp Hạo là phụ thân ngươi.

Thi Họa liên tục lùi lại phía sau mấy bước.

Trên mặt nàng tràn đầy cảm xúc không thể tin được.

Diệp Thiên Thiên thấy thế mới bất mãn nói.

- Vẻ mặt ngươi là có ý gì?

- Chẳng qua ta nghĩ tu vi của phụ thân ta hẳn sẽ không kém hơn mẫu thân ta.

Thi Họa cười khổ nói.

Trong nhận thức của Thi Họa, Thi Âm chính là đỉnh phong cấm kỵ cảnh, nếu vậy phụ thân của nàng dù không đạt tới đỉnh phong cấm kỵ cảnh cũng không cách quá xa.

Nhưng bây giờ Thi Âm lại nói cho nàng, phụ thân của nàng là Tông chủ Viêm Hoàng tông Diệp Hạo.

- Ta không hiểu vì sao trước đây ngươi vẫn luôn giấu diếm, nhưng tới bây giờ ngươi lại không làm như thế nữa?

Ngay sau đó Thi Họa đột nhiên nghĩ tới một điều.

- Lấy tài nguyên của Viêm Hoàng tông, giúp Diệp Thiên Thiên đến nửa bước cấm kỵ, ta nghĩ đây là chuyện rất bình thường.

Thi Âm nhìn Diệp Thiên Thiên một cái nói.

- Nhưng bây giờ tiềm năng của Diệp Thiên Thiên không những đạt đến cấm kỵ cảnh, hơn nữa trong cấm kỵ cảnh nàng còn đi xa hơn cả ngươi.

- Ngươi muốn nói cái gì?

Thi Họa không hiểu hỏi.

- Ngươi ở lại Viêm Hoàng tông có lẽ sẽ tốt hơn Thiên Không thành.

Cuối cùng Thi Âm cũng nói nguyên nhân.

- Mẫu thân.

Thi Họa hoảng sợ nói.

- Sở dĩ ta nói cho ngươi biết về thân phận của phụ thân còn có một nguyên nhân khác.

Thi Âm nói xong liền nhìn về phía Diệp Hạo nói.

- Trước đó trong thế hệ tuổi trẻ chỉ có một chút uy danh, nhưng những uy danh đó trong mắt không hề đáng giá trị gì.

Thi Âm nói đến đây Thi Họa đã hiểu.

Biểu hiện trước đó của Diệp Hạo không thể đánh động được Thi Âm, nhưng bây giờ Diệp Hạo là người đứng đầu thế hệ tuổi trẻ có một không hai, Thi Âm cũng không cần thiết lại giấu diếm nữa.

Có thể thấy được tương lai Diệp Hạo trưởng thành sẽ không kém hơn Thi Âm bây giờ. Nói cách khác Diệp Hạo bây giờ mới có tư cách xứng với Thi Âm.

- Cho nên sau này ngươi cứ ở lại Viêm Hoàng tông đi.

Ngay sau đó Thi Âm nhẹ nhàng nhìn Thi Họa nói.

- Ta sắp chinh chiến, có thể trở về hay không cũng phải chờ khoảng năm năm.

Khiến Thi Âm không ngờ rằng Diệp Hạo lại nói lời này.

- Ngươi có ý gì?

Sắc mặt Thi Âm phát lạnh.

- Chờ ta trở lại rồi hãy thảo luận vấn đề Thi Họa đi hay ở.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

Thi Âm đột nhiên thay đổi thái độ, khiến trong lòng Diệp Hạo rất cảnh giác. Bởi vậy Diệp Hạo cảm thấy trong giai đoạn này vẫn nên tránh xa mới tốt.

- Thi Họa là con gái ngươi đấy.

Thi Âm lạnh lùng nói.

- Chuyện ngươi ủng hộ Thi Họa ứng phó ta trước đó, ngươi không thể nhanh quên như vậy chứ?

Diệp Hạo nhìn thẳng vào mắt Thi Âm chậm rãi nói.

- Ngươi đang ghi hận ta?

Thi Âm tựa hồ hiểu rõ vấn đề.

- Không thèm để ý ngươi.

Diệp Hạo nói xong liền đưa chiến hạm cho Đường Phiên Phiên.

- Chỉ cần Thiên Không thành dám xâm chiếm, lập tức kích phát trạng thái mạnh nhất của chiến hạm, xóa cái tên Thiên Không thành khỏi Thần vực.

Đường Phiên Phiên nghiêm túc gập đầu thật mạnh.

- Diệp Hạo.

Thi Âm tức giận.

- Trước khi ngươi chưa siêu thoát, tốt nhất nên ngoan ngoãn chút đi.

Diệp Hạo nhìn Thi Âm cười lạnh nói.

- Bằng không đừng trách ta không nể tình.

Nói xong Diệp Hạo vọt tới cánh cửa giữa không trung.

Đợi đến khi thân ảnh của Diệp Hạo biến mất, Đường Phiên Phiên quét mắt bốn phía một cái nói.

- Chư vị, mời đi.

Thẳng thắn đuổi người.

Nhưng tu sĩ xung quanh không có ai dám dị nghị gì.

Lúc này Viêm Hoàng tông là nguy hiểm nhất. Bởi vì bọn hắn sẽ trở nên không cố kỵ gì. Trên thực tế toàn bộ Thần vực cũng không có mấy thế lực dám trêu chọc vào Viêm Hoàng tông.

Phải biết Viêm Hoàng tông ngoại trừ hai át chủ bài ra còn có Cẩu Tôn tọa trấn, mà Cẩu Tôn chính là người gần với vô dịch chi cảnh.



Sau khi Diệp Hạo tiến vào cánh cửa mới phát hiện phía trước có một khối cầu trắng. Ngoại trừ khối cầu đó ra cũng không có cái gì khác.

Đúng lúc này một âm thanh uy nghiêm vang lên trong tai hắn.

- Trong vòng ba ngày ngươi phải đến chiến trường, nếu quá hạn mà ngươi không tới, người chết đạo vong.

- Bên trong khối cầu trắng này sao?

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu một cái liền đi tới khối cầu trắng.

Đi tới nơi Diệp Hạo phát hiện phía trên khối cầu trắng này ẩn chứa không gian quy tắc.

- Không gian chồng chất.

- Không gian vặn vẹo.

Diệp Hạo hiểu nếu không thể phá giải được không gian quy tắc phía trên quả cầu, cả đời này đều không thể đến được chiến trường.

Ba ngày sao?

Diệp Hạo trầm ngâm một chút trong mắt liền lộ ra ánh sáng sáng rực. Hắn biết nếu mình biểu hiện ra sẽ khiến chín đại chúa tể chú ý, mà bản thân biểu hiện càng ưu tú, chỗ tốt lấy được càng nhiều.

Tất nhiên nếu đã như vạya Diệp Hạo cũng không cần phải giấu giếm làm gì.

Không Gian chi mâu!

Theo việc Diệp Hạo vận dụng Không Gian chi mâu, rất nhiều bí ẩn trong không gian đều sẽ không còn khó thấy nữa…

Một mảnh hư vô.

Chín thân ảnh nối liền đất trời lẳng lặng đứng đó, trên người bọn hắn tràn ngập uy thế khiến chư thiên đều phải run rẩy.

- Lục Đạo chúa tể, chỉ sợ lần này văn minh phía các ngươi sẽ bị thanh trừ không ít.

Một bóng người cao to ranh mãnh nhìn nữ tử bên người nói.

Nghe vậy Lục Đạo chúa tể lãnh đạm nói.

- Ta nghĩ ngươi nên lo lắng cho chính mình thì hơn.

- Lục Đạo chúa tể, nếu không chúng ta đánh cược xem.

- Ngươi muốn đánh cược như thế nào?

Lục Đạo chúa tể lạnh lùng nói.

Về khí thế nhất quyết không thể thua.

- Vậy cược văn minh dưới quyền của chúng ta ai là người đầu tiên đến chiến trường?

- Được.

Lục Đạo chúa tể nghĩ một hồi nói.

- Tiền đặt cược là một một bình Thái Ất thần dịch.

Lục Đạo chúa tể không khỏi chấn động.

Một bình Thái Ất thần dịch?

Phải biết loại vật này cho dù là nàng cũng không có bao nhiêu.

- Không dám sao?

Âm Dương chúa tể thản nhiên nói.

- Gì mà không dám chứ?

Lục Đạo chúa tể hừ lạnh một tiếng nói.

- Chỉ sợ đến lúc đó ngươi không lấy ra được thôi.

- Chuyện này ngươi không cần lo.

Âm Dương chúa tể liếc Lục Đạo chúa tể một cái nói.

- Các vị đạo hữu đều ở nơi này, ngươi ghĩ đến lúc đó ta sẽ quỵt nợ sao?

- Vậy mời các vị đạo hữu làm chứng.

Lục Đạo chúa tể nghiêm mặt nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận