Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2286: Nam Đẩu Thư Viện

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Không thể không nói tốc độ khôi phục của cao thủ Thiên Thần cấp rất nhanh, chỉ qua vài canh giờ Lập Cương lại lần nữa tỉnh dậy, mà nghênh đón Lập Phương chính mà một cục gạch.

Cứ như vậy thẳng tới giữa trưa ngày thứ hai, Lập Cương đã bị đập ba lần.

- Đã đến giờ, chúng ta nên đi xuống.

Lâm Nguyệt Nhi nhẹ nhàng nói.

- Ta vẫn nên cho cháu trai này thêm một tí, lỡ như đợi chút nữa hắn tỉnh dậy.

Mã Bưu nói xong phanh phanh đập vào đầu Lập Cương ba lần, có thể thấy cái ót Lập Phương cũng đã bị đập nát, từ trong đó còn chảy ra một chút óc.

Mã Bưu đương nhiên là cố tình đập.

Có thể thấy dù Lập Cương tỉnh dậy trong thời gian ngắn cũng không thể khôi phục được sức chiến đấu.

Sau đó một đoàn người ẩn vào trong hồ, nhưng khi đến vị trí cung điện, bọn họ kinh ngạc phát hiện cung điện không còn nữa.

- Chuyện gì vậy?

- Ta nhớ rõ ở đây mà?

- Ta còn lưu lại dấu vết nữa.

- Tìm xem một chút.

Đám người cau mày tìm kiếm xung quanh.

Rất nhanh Mã Bưu đã tìm được một cây cột bị vỡ nát, mà trong cột còn lưu lại một lượng lớn chất lỏng.

- Tìm được rồi

Mã Bưu hưng phấn hô.

Đám người Lâm Nguyệt Nhi lập tức vây lại.

Đám người cảm ứng một hồi xác nhận chất lỏng bên trong là một loại năng lượng sinh mệnh mạnh mẽ.

Đối bọn hắn đều hữu hiệu.

- Dựa theo tỉ lệ trước đó mà phân chia đi.

Hồ Diệp Tùng nói khẽ.

- Được.

Lâm Nguyệt Nhi nói đến đây thì nhìn về phía Diệp Hạo.

- Hắn lấy phần của Lập Cương, chư vị không có ý kiến gì chứ?

Đám người đều lắc đầu.

Bọn họ biết rõ Diệp Hạo là ân nhân cứu mạng của Lâm Nguyệt Nhi.

Hơn nữa chuyện Lập Cường còn cần Diệp Hạo giấu diếm.

Lúc này bọn họ phải ninh nọt Diệp Hạo.

Đợi đến khi đám người chia xong loại chất lỏng này thì nhanh chóng rời khỏi hồ.

Bọn họ rời đi đại khái nửa canh giờ mười Minh Tướng đi tới hồ nước, khi bọn hắn nhìn thấy Lập Cương đang hôn mê thì cầm trường thương đâm tới.

. . .

- Huynh đệ, tiếp theo ngươi muốn đi đâu?

Mã Bưu hỏi thăm.

- Nam Vực.

Diệp Hạo mở miệng nói.

- Nam Vực?

Mã Bưu khẽ giật mình.

- Thế nào?

- Chúng ta cũng chuẩn bị tới Nam Vực.

Mã Bưu ha ha cười nói.

- Các ngươi đi Nam Vực làm gì?

- Ba tháng sau Nam Đẩu Học Viện sẽ chiêu sinh đệ tử.

- Nam Đấu Học Viện?

Nhìn sắc mặt mơ hồ trên mặt Diệp Hạo, Mã Bưu tò mò hỏi.

- Ta nói huynh đệ, đừng nói ngươi không biết Nam Đẩu Học Viện?

- Nghe nói Nam Đẩu Học Viện là nhất đại Tông Môn Nam Vực, cho dù đệ tử Hoàng triều cũng có thể tiến đến học tập.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Đúng vậy, Nam Đẩu Học Viện không có khái niệm Tông Môn, chỉ cần tư chất ngươi đạt tới tiêu chuẩn yêu cầu của bọn họ, ngươi có thể tiến vào đó.

Lâm Nguyệt Nhi nhẹ nhàng nói.

- Tội phạm truy nã cũng có thể vào?

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

- Không sai.

- Cùng đi xem xem.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ rồi nói.

Hắn xem trọng Công Pháp Điện của Nam Đẩu Học Viện.

Giai đoạn này, Viêm Hoàng Tông đang rất thiếu hụt Công Pháp a.

- Đi thôi, bây giờ chúng ta đi tới Trận Đạo Công Hội của Chính Khí Vực.

Mã Bưu cười nói.

- Đi tới đó làm gì?

Diệp Hạo hiếu kỳ hỏi.

- Huynh đệ, chẳng lẽ ngươi cảm thấy chúng ta có thể tới Nam Đẩu Học Viện chỉ trong vòng ba tháng sao?

Mã Bưu cười hắc hắc nói.

- Chúng ta phải thông qua Truyền Tống Trận trong truyền thuyết để tới Nam Vực rồi mới tính tiếp.

- Cũng phải, ta ngược lại quên mất điều này.

Diệp Hạo vỗ đầu một cái.

Dọc đường mấy người đi tới Chính Khí Thành trong tai Diệp Hạo vang lên tiếng Lưu Tĩnh Di truyền âm.

- Tông Chủ, Minh Linh Tủy ta đã giao cho Tuyết Tông Chủ.

- Ta chuẩn bị tiến về Nam Đẩu Học Viện Nam Vực, cô cũng không cần đi theo ta đâu.

- Vậy không được, bảo hộ Tông Chủ là chức trách của ta.

Lưu Tĩnh Di lại trầm giọng nói.

- Vậy ngươi tới Nam Đẩu Tông trước đi, trên đường chúng ta vẫn giữ liên lạc.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói.

- Được.

Lưu Tĩnh Di gật đầu.

Lưu Tĩnh Di biết trên người Diệp Hạo có Khôi Lỗi Sinh Thần Cấp.

Nếu tình huống bình thường sẽ không cần lo lắng đến an toàn của Diệp Hạo.

Sau đó Diệp Hạo nhắm mắt dưỡng thần.

- Vị này coi mình thành đại gia à?

Chu Đào nhìn Diệp Hạo có chút khó chịu nói.

Tát cả mọi người đều ngự không phi hành, Diệp Hạo lại ngồi trên chiến kiếm của Mã Bưu để tu luyện.

- Ngươi từ khi nào đã nhiều chuyện như vậy?

Mã Bưu trừng Chu Đào một cái.

Chu Đào còn định nói gì thì Lâm Nguyệt Nhi đã cắt ngang.

- Chớ quên chúng ta là một đoàn đội.

- Ta chưa hề thừa nhận tiểu tử kia là thành viên trong tiểu đội chúng ta.

Chu Đào lạnh lùng nói.

- Ngươi cho rằng ta muốn ở trong tiểu đội ngươi lắm à?

Diệp Hạo lúc này mở ra hai mắt.

- Ngươi nói cái gì?

Chu Đào nhìn Diệp Hạo trong mắt tràn đầy hàn mang sắc bén.

Xoát!

Thân ảnh Diệp Hạo lập tức biến mất.

Khi xuất hiện lại đã là ở trước mặt Chu Đào.

Con mắt Chu Đào co rụt lại.

Lúc hắn đang chuẩn bị phản ứng bàn tay Diệp Hạo đã nắm vào cổ họng hắn.

- Ngươi?

Chu Đào bị hù dọa.

- Ta rất muốn biết vì sao ngươi lại thích thể hiện mình trước mặt ta.

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn Chu Đào nói.

- Lão tử không thèm đáp trả ngươi, bởi vì trong mắt ta, ngươi chỉ là một con kiến hôi. Nhưng không ngờ ngươi hết lần này đến lần khác muốn tìm đường chết mà khiêu khích ta, thực sự nghĩ rằng ta rất hiền?

Diệp Hạo một bên nói một bên nhấc Chu Đào lên.

Một màn này hù dọa bọn người Lâm Nguyệt Nhi.

Chu Đào thế nhưng là Thiên Thần cảnh tầng tám, cho dù Lâm Nguyệt Nhi cũng không thể làm được như Diệp Hạo.

- Huynh đệ, chậm đã.

- Vị công tử này, mong dừng tay.

Lâm Nguyệt Nhi vội vàng nói.

Hàn mang trong mắt Diệp Hạo lóe lên một cái, sau đó coi Chu Đào như rác rưởi mà ném qua một bên.

- Nể mặt Lâm Nguyệt Nhi cùng Mã Bưu ta tạm tha cho ngươi, nếu có lần sau mà thì không ai cứu được ngươi.

Chu Đào ngồi liệt giữa không trung, trên mặt lúc xanh lúc trắng.

- Không sao chứ?

Lâm Nguyệt Nhi đi tới bên người Chu Đào nói khẽ.

- Không sao.

Chu Đào đứng lên trầm giọng nói.

Hồ Diệp Tùng thấy một màn như vậy truyền âm cho Diệp Hạo.

- Gia hỏa này về sau chắc chắn sẽ nhằm vào ngươi.

- Chỉ là vai hề nhảy nhót.

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Sợ hắn nói ra chuyện Lập Cương.

- Hắn không dám.

Diệp Hạo khẳng định nói.

Chu Đào nếu nói chuyện này ra, hắn cũng gặp xúi quẩy.

Trừ phi hắn bị ngu.

- Đến Trận Đạo Công Hội ta sẽ an bài cho các ngươi đi.

Hồ Diệp Tùng nghĩ một lát nói.

- Các ngươi ở Nam Vực nên kết giao với các đệ tử Đại Thế Lực, chuyện này đối với tương lai các ngươi rất có ích lợi.

Diệp Hạo từ chối cho ý kiến gật gật đầu.

Một đoàn người đến Trận Đạo Công Hội mới phát hiện bây giờ tu sĩ ở đây xếp hàng chờ được tới Nam Đẩu Học Viện không có 1 vạn cũng có 8000.

- Còn cần chờ bao lâu nữa a?

Lâm Nguyệt Nhi trầm giọng hỏi.

- Lấy cấp bậc của ta cũng phải ba ngày sau.

Hồ Diệp Tùng cười khổ nói.

- Lâu như vậy sao?

Lâm Nguyệt Nhi giật mình nói.

- Trước mặt Trận sư Tử Thần Cấp và Sinh Thần cấp ta chính là cặn bã a.

Hồ Diệp Tùng bất đắc dĩ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận