Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2996: Tử Phủ

Khi Diệp Hạo đang trầm tư suy nghĩ bỗng nhiên phía trước xuất hiện cảnh tượng lửa cháy ngập trời.

Là một biển lửa đỏ rực.

Sáng nguyên một vùng thiên địa.

- Chuyện gì vậy?

Diệp Hạo nghi ngờ nhìn về phía trước.

Khi đến gần, Diệp Hạo cảm nhận được sức nóng thiêu đốt kia.

Cũng đúng lúc này Diệp Hạo phát hiện mười mấy tu sĩ đang liều mạng lao về phía hắn.

- Chạy mau.

- Thiên Hoả xuât hiện.

- Ai dính phải nó chắc chắn phải chết.

Diệp Hoạ trầm ngâm một chút vẫn quyết định tới gần nó.

Bởi vì hắn mơ hồ nhận ra đây có lẽ là cơ duyên.

Đợi đến khi hắn đến gần mới xác định được đây căn bản không phải là Thiên Hoả.

- Hình thành tự nhiên, bái quái chi hoả.

Ánh mắt Diệp Hạo lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

Bát quái chi hỏa có thể rèn luyện thân thể.

Nghĩ tới đây Diệp Hạo thu hồi chiến hạm rồi thả người nhảy vào bên trong bái quái chi hoả.

Từ khi phục dụng Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Đan, ở Thần Hoàng cảnh này Diệp Hạo cơ hồ không hề có bất kỳ tăng lên gì.

Có lẽ bát quái chi hỏa có thể trợ giúp Diệp Hạo tăng lên một chút.

Đau nhức!

Vừa mới đi vào trung tâm bát quái chi hoả, Diệp Hạo cũng cảm giác được một đợt đau đớn.

Mà dần dần lông tơ, huyết nhục của hắn cũng chầm chậm hoà tan.

Đến cuối dùng Diệp Hạo chỉ còn sót lại một khung xương.

Có thể nhìn thấy từng tinh hoá của tia hoả thẩm thấu vào trong xương cốt hắn.

Mà đúng lúc này một nam một nữ cũng xông vào bên trong bắt quái chi hoả.

Nam tử hùng vĩ cường tráng, mang theo một bộ quyền sáo, giữa hai lông mày tràn đầy khí tức sát phạt; nữ tử thanh tú xinh đẹp, bên hông treo lơ lửng một cây sáo ngọc, toàn thân tản ra ánh sáng nhu hoà.

- Sáo Ngọc, bát quái chi hỏa ẩn chứa đại cơ duyên nhưng cũng đồng thời ẩn chứa lực lượng huỷ diệt.

Nam tử nhìn nữ tử bên cạnh nói khẽ.

- Ở nơi này cảm ngộ nhớ đừng để ảnh hưởng đên căn cơ.

- Đã hiểu.

Nữ tử nhu mì cười nói.

Nam tử gật đầu một cái rồi mang theo nữ tư đi vào trung tâm bát quái chi hoả.

Dến khu vực trung tâm, nam tử liếc mắt nhìn nữ tử một cái rồi khoanh chân ngồi xuống.

Bát quái chi hỏa, nấu luyện nhục thân, rèn luyện thần hồn.

Nhưng để làm được điều này phải có nghị lực cực tốt.

Bởi vì loại đau đớn này sẽ đau đến xương tuỷ.

Sáo Ngọc kiên trì được ba ngày rồi cũng không thể tiếp tục kiên trì được nữa.

Nàng tin cứ tiếp tục kiên trì sẽ làm thương đến căn cơ, bởi vậy sau khi do dự một hồi Sáo Ngọc vẫn lựa chọn rời đi.

- Chính Đức, ta sắp đi ra ngoài.

Sáo Ngọc nói khẽ.

Chính Đức ôn hòa nói.

- Ta cũng sắp đến cực hạn, ngươi tạm thời ở bên ngoài chờ ta.

- Được.

Ngay sau đó Sáo Ngọc cũng rời khỏi.

Nhưng chưa đi được bao xa, Sáu Ngọc đã kinh hô.

- Làm sao có thể?

Khi Sáo Ngọc vừa lên tiếng đã đưa tới sự chú ý của Chính Đức.

Hắn loé lên một cái liền xuất hiện ở bên người Sáo Ngọc.

- Đây là . . . ?

Con mắt Chính Đức co rụt lại.

Chính Đức tự xưng mình có thiên tư trác tuỵêt nhưng hắn cũng biết rõ bản thân không thể tôi luyện được đến mức độ này.

Chỉ thấy toàn thân bộ xương trước mặt tràn ngập phù văn bát quái, mỗi một khúc xương đều phát ra ánh sáng mạnh mẽ.

Đây rõ ràng là tình trạng nấu luyện nhục thân đến cực hạn.

Khi Chính Đức và Sáo Ngọc đang quan sát bỗng trong hốc mắt trống trải của đối phương đột nhiên phát ra hai ánh mắt lạnh lùng.

Mà ánh mắt này, sáng chói như ngôi sao, cực nóng như mặt trời, khủng bố như hư không.

Chính Đức và Sáo Ngọc không khỏi liên tiếp lui về phía sau.

Trên mặt của bọn hắn tràn đầy chấn kinh.

- Đây chẳng lẽ là Hỏa Nhãn kim tinh trong truyền thuyết?

Sáo Ngọc làm làm động tác nuốt nước miếng.

- Không ngờ vị này ở trong bát quái chi hoả lại dung luyện ra Hoả Nhãn kim tinh.

Chính Đức thổn thức nói.

- Hỏa Nhãn kim tinh được xưng tụng là một trong những mâu thuật mạnh nhất tron thiên địa, có thể địch lại nó cũng không có mấy loại.

- Rốt cuộc vị này là ai?

Sáo Ngọc nhìn về phía thân ảnh kia nói.

- Có lẽ vị này là người đứng trong mười vị trí đầu ở Thiên Bảng trong khu vực khác.

Chính Đức trầm giọng nói.

Bản thân Chính Đức là người nắm giữ lệnh bài kim cương trong khu vực Lục Đạo.

Mà mười người xếp hạng đầu hắn đều biết cả.

- Tại thời chúng ta rời đi thôi, không nên quấy rầy vị này tu hành.

Sáo Ngọc nói khẽ.

- Được.

Chính Đức đáp ứng.

Thời gian kế tiếp Chính Đức vẫn luôn rèn luyện ở nơi này.

Nhưng Chính Đức rèn luyện đến cực hạn cũng chỉ luyện ra lạc ấn có một phần ba phù văn bát quái.

Muốn tiến thêm một bước lại là chuyện không thể nào.

Đợi đến khi Chính Đức rời khỏi mới phát hiện Diệp Hạo vẫn còn ở trong đó tu luyện.

- Làm sao bây giờ?

Sáo Ngọc nhẹ giọng hỏi.

- Chờ hắn xuất quan.

Chính Đức suy nghĩ một chút liền nói.

- Khó có thể gặp được một cao thủ Nhân tộc, làm sao cũng phải kết giao một phen mới phải.

- Nói cũng đúng.

Sáo Ngọc gật đầu một cái.

Mười vị trí đầu Trong Thiên Bảng thuộc khu vực Lục Đạo chỉ có một mình Chính Đức là Nhân tộc.

Mà thứ hạng của Sáo Ngọc lại đứng thứ mười tám, cách mười vị trí đầu vẫn còn một khoảng.

Lại nói đến Diệp Hạo.

Huyết nhục và thần hồn của Diệp Hạo đã sớm nấu luyện đến cực hạn.

Hắn sở dĩ không rời đi là muốn tạo ra Hoả Nhãn kim tinh.

Sau khi hai phí ba ngày ba đêm, Diệp Hạo cảm thấy Hoả Nhãn kim tinh cũng không thể nào tiếp tục tăng lên nữa mới quyết định rời khỏi.

Khi Diệp Hạo lần nữa đứng lên, huyết nhục và bộ da lông của hắn cũng nhanh chóng khôi phục lại, chỉ sau vài hơi thở hắn đã khôi phục đến tình trạng hoàn hảo.

Đi ra khỏi bát quái chi hoả, hắn liếc mắt liền thấy được Chính Đức và Sáo Ngọc.

- Tử Phủ Chính Đức gặp qua đạo huynh.

Chính Đức hành đại lễ về phía Diệp Hạo

- Ngọc Kinh Sáo Ngọc gặp qua đạo huynh.

Sáo Ngọc cười ha hả cũng thi lễ một cái.

- Viêm Hoàng tông Diệp Hạo gặp qua hai vị.

Diệp Hạo bình tĩnh nói ra.

- Viêm Hoàng tông?

Chính Đức giật mình.

Hiển nhiên hắn chưa nghe nói qua tông môn này.

- Là vực nào?

Sáo Ngọc nhẹ giọng hỏi thăm.

- Thần vực.

Khi Diệp Hạo nói ra cái tên Thần vực, cả Chính Đức và Sáo Ngọc đều giật mình.

Bọn họ đã từng nghe nói qua cái tên Thần vực.

Nhưng văn mình cực kỳ sa sút.

- Trên Thiên bảng hình như không có xếp hạng của Diệp huynh.

Chính Đức hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

- Ta không khảo hạch ở khu vực Lục Đạo.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Khó trách.

Ở trong lòng Chính Đức, Diệp Hạo tuyệt đối có lệnh bài khoan thạch.

- Diệp huynh, đại hội Nguyên thạch sắp bắt đầu, không biết ngươi có hứng thú đồng hành cùng với ta không?

Sáo Ngọc cười hắc hắc nói.

- Hoả Nhãn kim tinh của ngươi không thể lãng phí được.

- Nói không sai, vất vả chịu đựng để luyện ra Hỏa Nhãn kim tinh, không đi thì quá lãng phí.

Diệp Hạo cười to nói.

- Cùng đi chứ?

- Cùng đi.

Chính Đức nói xong dưới chân liền xuất hiện một chuôi chiến kiếm kim sắc, chiến kiếm vèo một cái phóng to khoảng mười trượng.

Diệp Hạo không hề khách khí mà trực tiếp nhảy lên chiến kiếm của Chính Đức.

Lấy nhãn lực của hắn đương nhiên có thể nhìn ra được chuôi chiến kiếm này là Siêu Thoát cấp.

Sau khi liên chiến kiếm, Diệp Hạo và Chính Đứng cùng nhau hàn huyên.

Hắn cũng muốn biết một vài tin tức của Tử Phủ và Ngọc Kinh.

Thông qua nói chuyện phiếm Diệp Hạo biết được Tử Phủ là văn minh ngũ cấp, nhưng phần lớn thời gian Tử Phủ đều giấu trong hư vô, người đều đều không thể gặp.

- Lần này Tử Phủ xuất thế cũng là muốn tìm kiếm một vài thiên kiêu.

Chính Đức nói xong, ánh mắt tràn đầy nóng bỏng mà nhìn Diệp Hạo nói.

- Không biết Diệp huynh có hứng thú hay không?

- Không hứng thú.

Diệp Hạo không cần suy nghĩ lập tức cự tuyệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận