Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2769: Thủ Hộ

Đan ấn vừa hình thành, lạc ấn đã đến trên thân Diệp Hạo. Tiếp đó từ trong cơ thể hắn đào thải ra một làn khí độc đậm đặc, nhưng ngay sau đó đã bị hỏa diễm của Diệp Hạo đốt cháy sạch sẽ.

- Ngươi đã tính toán với ta từ trước?

Tiểu Lục tựa hồ nhận ra, chỉ vào Diệp Hạo tức giận nói.

- Ta không phải tính toán ngươi.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Ta là một đan sư, đối với Khô Cốt hoa, một loại kịch độc như vậy, ngươi cảm thấy ta sẽ không nghiên cứu sao?

Dừng một chút Diệp Hạo nói tiếp.

- Nhưng cho đến ngày hôm nay ta vẫn chưa nghiên cứu thấu triệt Khô Cốt hoa, dù vậy ta cũng có thể tránh khỏi cảnh bị Khô Cốt hoa đầu độc.

- Xem ra ta ra tay là dư thừa rồi.

Thân ảnh kia vừa cười vừa nói.

- Ngưng tụ pháp ấn không phải nói ngưng tụ là có thể ngưng tụ ra, hơn nữa sau khi ngưng tụ cái pháp ấn này, năng lượng trong cơ thể của ta cũng tiêu hao gần hết.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Cho nên bây giờ còn cần ngươi xuất thủ.

Lúc này Nhân Vương nhìn về phía Tiểu Lục.

- Ngươi muốn tự sát hay để ta ra tay?

- Nói ta tự sát? Ngươi lấy dũng khí đó từ đâu vậy?

Tiểu Lục hừ lạnh một tiếng toàn thân liền tràn ra khói độc ngập trời, khói độc hóa thành một con mãng xà khổng lồ nhào tới Nhân Vương.

Nhân Vương hừ lạnh một tiếng, huyết mạch toàn thân hóa thành ngọn lửa hừng hực lập tức đốt sạch con mãng xà.

- Giết.

Âm thanh của Nhân Vương vừa rơi xuống, chiến kiếm sau lưng đồng thời hóa thành một vòng kiếm quang.

Nhanh!

Nhanh đến mức cực hạn!

Nhanh đến mức không kịp nhìn!

Tiểu Lục chưa kịp trốn đã bị đả thương nặng. Khắp khuôn mặt nàng tràn đầy hoảng sợ nhìn Nhân Vương nói.

- Ngươi...

Nhân Vương đưa tay kết một kiếm quyết, chiến kiếm lần nữa chém xuống Tiểu Lục.

Mắt thấy chuẩn bị chém vào Tiểu Lục, lục xà trong tay áo Tiểu Lục lập tức bay ra.

Đầu lục xà hóa thành mũi tên, chỉ trong nháy mắt đã đụng vào kiếm quang.

A!

Lục xà phát ra một tiếng kêu thảm thiết, trực tiếp bị đánh thành máu thịt đầy trời.

- Không tốt, có độc.

Diệp Hạo biến sắc nói.

Nhân Vương thấy một màn như vậy vội vàng triệu hồi chiến kiếm, chuôi chiến kiếm đan dệt ra một tấm võng lớn màu vàng óng vững vàng bảo vệ đám người Diệp Hạo ở bên trong.

Đợi đến khi máu thịt đầu trời tiêu tan, nơi nào còn có hình bõng Tiểu Lục nữa?

Sắc mặt Nhân Vương trở nên âm trầm.

Chuyện này đối với hắn chính là sỉ nhục.

Lấy tu vi của hắn hiện giờ mà vẫn không thể giết được Tiểu Lục ở ngay tại đây.

- Con độc xà này là chiến sủng của nàng, giết nó cũng tương đương với việc đánh gãy phụ tá đắc lực nhất của nàng ta.

Lúc này Diệp Hạo an ủi.

- Ta đi truy sát nàng.

Nhân Vương nói xong liền muốn rời khỏi.

- Có thể chờ chúng ta khôi phục lại được không?

Diệp Hạo ngăn cản Nhân Vương cười khổ nói.

Hiện giờ đoàn đội của bọn hắn cơ hồ đều không còn sức chiến đầu. Chỉ cần một thiếu niên chí tôn bất kỳ nào tới đều có thể diệt hết đoàn bọn hắn.

- Cũng tốt.

Nhân Vương nghĩ một hồi nói.

Sau đó đám người Diệp Hạo dành thời gian ở trong này tu hành.

Nhân Vương cầm kiếm đứng ở cửa thủ hộ cho đám người Diệp Hạo.

- Nhân Vương, ngươi không hấp thu thiên địa đan tương?

Diệp Hạo dò hỏi.

- Lúc nào hấp thu cũng như thế, bây giờ ta bảo vệ các ngươi trước.

Nhân Vương nhìn Diệp Hạo một cái thản nhiên nói.

Diệp Hạo ngây ngẩn cả người.

Không thể không nói Nhân Vương cực kỳ thẳng thắn. Nói giúp bọn họ bảo vệ là giúp bọn họ bảo vệ. Mà trong thời gian phòng bị tuyệt đối không phân tâm làm chuyện khác.

Thời gian trôi qua, sức chiến đấu của đám người Diệp Hạo không ngừng khôi phục, khi bọn họ khôi phục được một nửa, hơn mười thiếu niên chí tôn xuất hiện.

- Nhân Vương.

Nhìn thấy ngay cửa ra vào là Nhân Vương, sắc mặt bọn hắn đều thay đổi.

- Bọn họ bây giờ còn đang chữa thương, đợi đến khi bọn họ chữa thương xong, các ngươi có thể vào trong đó hấp thu thiên địa đan tư

ơng.

Nhân Vương nhìn mười hai thiếu niên chí tôn kia lãnh đạm nói.

Mười hai thiếu niên chí tôn kia trao đổi một hồi, cuối cùng quết định tạm thời lui xuống.

Uy danh của Nhân Vương ai ai cũng biết. Bạn họ cảm thấy dù liên thủ cũng chưa chắc có thể khống chế được Nhân Vương. Hơn nữa mấy người Diệp Hạo cũng đang nhanh chóng khôi phục, có trời mới biết mấy người này còn có bao nhiêu sức chiến đấu, nếu làm không tốt bọn họ cũng có thể bị hao tổn.

Quan trọng hơn Nhân Vương đã nói, đợi đến khi đám người Diệp Hạo chữa thương xong sẽ cho bọn họ tới hấp thu thiên địa đan tương.

Người ở cấp độ như Nhân Vương sẽ không nói nhảm, bởi vậy bọn họ rất thẳng thắn mà lui ra ngoài.

Đợi đén khi lực chiến đấu của nhóm người Diệp Hạo khôi phục được hơn một nửa, lại có thêm một nhóm thiếu niên chí tôn đi tới.

Số lượng của nhóm thiếu niên chí tôn này đạt tới hơn năm mươi người.

- Đợi đến khi bọn họ chữa thương xong, các ngươi có thể hấp thu thiên địa đan tương ở đây.

Nhân Vương bình tĩnh nói.

- Nhân Vương, bọn họ chữa thương là chuyện của bọn họ, chúng ta hấp thu là chuyện của chúng ta.

Một thanh niên mặc trường bào màu lam trầm giọng nói.

- Chúng ta sẽ không làm nhiễu quá trình chữa thương của bọn họ.

Một thanh niên khác phụ họa nói.

Đúng lúc này hai con mắt của Nhân Vương đột nhiên lóe lên hào quang sắc lạnh.

- Người tiến lên một bước... Chết.

Sắc mặt đám thiếu niên chí tôn này đều trở nên khó nhìn.

Bọn họ không ngờ rằng Nhân Vương lại không thèm nể mặt bọn họ.

- Nhân Vương, chúng ta ôm thành ý đàm phán với ngươi.

Thanh niên áo lam trầm ngâm một chút nói.

Hắn cảm thấy lấy đội hình của bọn họ có thể trấn áp được Nhân Vương, nhưng đến lúc đó bên bọn họ có thể còn lại bao nhiêu cao thủ, dựa theo suy đoán của hắn cũng phải hao tổn hơn một nửa. Bởi vậy hắn cũng không muốn xảy ra xung đột với Nhân Vương.

Ngay cả nói Nhân Vương cũng lười.

- Làm sao bây giờ?

Đông đảo thiếu niên chí tôn đều đồng loạt nhìn về phía thanh niên áo lam. Ánh mắt thanh niên áo lam lộ ra vẻ giãy dụa, chỉ mấy hơi thở sau đã vung tay lên nói.

- Giết.

Năm mươi thiếu niên chí tôn lập tức vọt tới Nhân Vương.

Tranh!

Chiến kiếm sau lưng Nhân Vương lập tức đoạt vỏ mà ra, hóa thành một vòng kiếm quang kinh thiên động địa. Trong lúc bội kiếm quang này phá hủy không gian, thời gian xung quanh tựa hồ cũng trở nên chậm chạp.

Năm mươi thiếu niên chí tôn lập tức hiển hóa, có thể nhìn ra được động tác trong tay bọn họ, kể các thần sắc trên mặt bọn họ.

- Đây là…

Sắc mặt Nguyệt Hoa đại biến.

- Thời gian kiếm quyết trong truyền thuyết.

Diệp Hạo gằn từng chữ nói.

Thời gian kiếm quyết có thể khiến cho thời gian ngưng trệ, thậm chí là nghịch chuyển thời gian. Những năm này Diệp Hạo cũng chỉ nghe nói qua tên loại kiếm quyết này thôi.

Thời gian kiếm quyết!

Vậy mình có thể học được hay không?

Nghĩ như vậy Diệp Hạo lập tức vận chuyển Lâm Mô quyết.

Sau một khắc hai con mắt hắn đã ánh lên màu tím. Cùng lúc đó rất nhiều áo nghĩa của thời gian kiếm quyết dồn dập in vào trong thức hải hắn.

Một kiếm!

Hai kiếm!

Ba kiếm!

Chuôi chiến kiếm của Nhân Vương giống như lưỡi hái tử thần, mỗi một lần chém xuống đề có một thiếu niên chí tôn phải chết. Chỉ trong ngắn ngủi vài hơi thở đã có mười tám thiếu niên chí tôn đã chết trong tay hắn.

Mà lúc này thời gian lực lượng tràn ngập toàn trường đột nhiên biến mất.

- Nhân kiếm hợp nhất.

Nhân Vương lạnh lùng mở miệng.

Dưới trạng thái nhân kiếm hợp nhất, Nhân Vương cô hồ chính là vô địch.

Công kích vô song;

Tốc độ vô song;

Phòng thủ hoàn mỹ.

Lúc trước nếu không phải Diệp Hạo sử dụng tố bản hoàn nguyên chi thuật, hắn cũng rất khó có thể đỡ nổi loại trạng thái này của Nhân Vương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận