Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1129: Không hiểu quy củ

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

- Đợi đến lúc ngươi nhìn thấy Như Ý cô nương khẳng định sẽ không nói như vậy đâu.

Thanh niên kia cười hắc hắc nói.

- Thật sao?

Tâm Ma nghi ngờ nhìn thanh niên.

- Biết rõ cầm kỳ thư họa thi tửu hoa trà không?

- Bát đại nhã sự, làm sao lại không biết?

- Cầm kỳ thư họa thi tửu hoa trà của Như Ý tiểu thư đều đạt đến trình độ cực cao.

Thanh niên kia nói đến đây trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái.

- Chỉ một tiếng đàn có thể xóa đi toàn bộ mệt mỏi, cũng tương tự cũng có thể vô hình mà giết người cách ngàn dặm, một con cờ có thể diễn hóa ra âm dương đại đạo chân nghĩa, cũng tương tự có thể hóa thành trận pháp nhốt ngươi mãi mãi…

Thanh niên này nói vô cùng êm tai khiến trong mắt Tâm Ma không khỏi cảm thấy hứng hú.

- Tu vi Như Ý tiểu thư bao nhiêu không ai biết, ta chỉ biết Quân Tử Lan Đằng Long Các theo đuổi không được muốn động thủ nhưng lại bị một tiếng đàn của nàng đánh trọng thương.

- Thú vị.

Tâm Ma không khỏi nói.

3000 Đại Đạo, từng cái Đại Đạo đều có thể thông đến bờ bên kia.

Cầm kỳ thư họa, thi tửu hoa trà, cũng tương tự thuộc về 3000 Đại Đạo.

Chỉ là rất ít tu sĩ quyết định đi con đường này.

Bởi vì tiền nhân cơ hồ không bước chân qua đại đạo này.

Tâm Ma theo thanh niên đi tới trước của ra vào Tiểu Trúc, phát hiện rất nhiều thanh niên nam tử xếp hàng trước cửa như trường long.

- Chuyện gì vậy?

Tâm Ma cau mày hỏi.

- Chắc Tiểu Trúc đầy người rồi.

Thanh niên cười khổ nói.

- Đủ người?

Tâm Ma chỉ vào một thanh niên mặc hoa bào nói.

- Tại sao thanh niên kia có thể đi vào?

- Vị kia là La gia La Nhiên.

Thanh niên kia bất đắc dĩ nói.

- Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.

Tâm Ma nhàn nhạt nói ra.

- La Nhiên là thiên kiêu.

Thanh niên kia tựa hồ cảm thấy gia hỏa Tâm Ma tựa như vừa mới từ trong vùng núi hẻo lánh đi ra.

Làm sao ngay cả một chút kiến cơ bản cũng không có?

- Ý ngươi là thiên kiêu đều có thể?

- Thiên kiêu nếu không có đặc quyền này người nào mới có nó?

Thanh niên hỏi ngược lại.

- Đi theo ta.

Tâm Ma nói đến đây đi về cửa ra vào.

- Dừng lại.

Hai thị vệ ở cửa Tiểu Trúc ngăn cản Tâm Ma.

- Cút.

Ánh mắt Tâm Ma lóe lên hai thị vệ như bị sét đánh lảo đảo lùi lại mấy bước, bọn họ che ngực sắc mặt khó coi nhìn Tâm Ma.

- Ngươi là ai?

La Nhiên cách đó không xa lạnh lùng nhìn Tâm Ma nói.

- Tiểu Trúc không phải nơi người nào thích đều có thể xông.

- Cút.

Tâm Ma vĩnh viễn đều trực tiếp bá đạo như vậy.

Sóng âm nóng nảy biến thành sát phạt chi lực đáng sợ vô tình đánh vào trái tim La Nhiên.

La Nhiên quác một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

- Tự tìm đường chết.

Từ hư không vỡ ra một lão giả thân mặc hôi bào xuất hiện giữa không trung, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tâm Ma nói.

- Ta tự tìm đường chết?

Tâm Ma nhìn lão giả trong mắt tràn đầy nguy hiểm.

Không biết tạo sao trong lòng lão giả có một loại dự cảm không tốt.

Đúng lúc này một bà lão kịp thời xuất hiện cung kính nói với Tâm Ma.

- Vị công tử này, mời.

Tâm Ma nhìn tới thanh niên đang trợn mắt há hốc mồm vẫy tay nói.

- Đi.

Thanh niên kia vội vàng chạy đến bên người Tâm Ma.

Hắn bây giờ mới biết gia hỏa nhìn như dế nhũi dĩ nhiên lại có chiến lực cường hoành như vậy.

Ngay cả thiên kiêu La Nhiên đều không chịu nổi một câu trách mắng của hắn.

- Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của công tử.

Thanh niên bây giờ mới nhớ bản thân còn chưa hỏi thăm tục danh của Tâm Ma.

- Vô Danh.

Tâm Ma nhàn nhạt đáp.

- Ta là Thạch Tín.

Dù Tâm Ma không hỏi tên mình, nhưng thanh niên vẫn mở miệng nói.

Bà lão nhìn bóng lưng Tâm Ma rời đi trong mắt ánh lên ánh sáng.

Thực lực bà cũng đã đạt đến Tiên Tôn lục chuyển.

Thế nhưng không biết tại sao khi đối mặt với Tâm Ma lại vẫn có một cảm giác run sợ kinh hãi.

- Trương bà bà, không biết thanh niên kia là người nào?

Lúc này hôi bào lão giả mới hỏi.

- Vị kia là người mà công tử nhà ngươi đắc tội không nổi.

Bà lão được gọi Trương bà bà chậm rãi nói ra.

- Vị này coi như không phải Cự Đầu cũng chênh lệch không xa.

- Cái gì?

La Nhiên nghe được như thế sợ hãi kêu.

Vừa mới nãy La Nhiên còn nghĩ trả thù đây?

Bây giờ còn trả thù cọng lông ấy.

Theo viêkc Nhất Đại Thiên Kiêu ở Tiên Chủ cảnh đi càng xa, tu vi Nhất Đại Thiên Kiêu cơ hồ đều đặt chân Tiên Tôn cảnh, nói cách khác muốn đối phó Nhất Đại Thiên Kiêu, không xuất động Lão Tổ trong Tông không đánh lại được.

Bất quá với cấp bậc tiếp cận Cự Đầu cho dù Lão tổ cũng chưa hẳn là đối thủ.

Còn nữa, phía sau người ta làm sao không có đối thủ cấp bậc này chứ.

Nghĩ tới đây La Nhiên chỉ có thể tự nhận không may.

Thạch Tín theo Tâm Ma bước vào đại sảnh mới phát hiện nơi này đã sớm đầy người, rất nhiều tài tuấn.

Lão bà đúng lúc này đi tới trước mặt Tâm Ma nói.

- Vị công tử này, lầu hai còn một ghế.

- Vậy đi lầu hai.

Tâm Ma nhàn nhạt nói.

- Vô Danh công tử, mỗi phòng riêng đều có chi phí rất cao.

Thạch Tín nói khẽ.

- Không sao.

Tâm Ma không thèm để ý mà nói.

Đối phương đã nói như vậy, Thạch Tín cũng không nói gì nữa.

Đi vào phòng riêng Tâm Ma mới phát hiện nơi này còn có một động thiên khác, vô hình bên trong mở rộng gấp mấy lần, mà mỗi một không gian đều được an bài đều cực kỳ hợp lý, cho người ta một loại cảm giác không hề đơn giản.

Tâm Ma dạo quanh một vòng sau đó nhẹ gật đầu.

- Cũng không tệ lắm.

- Công tử thích thì tốt.

Bà lão nó xong liền rời đi.

Mà sau khi bà lão đi ra, một thiếu nữ mặc thanh y tiến đến.

- Hai vị công tử, mọi người có cần cái gì không?

Thanh y thiếu nữ đưa thực đơn cho hai người.

Thạch Tín lật thực đơn ra nhìn thoáng qua sắc mặt hơn biến đổi.

- Đã sớm nghe nó từ khi Như Ý tiểu thư đi tới Tiểu Trúc, đồ uống hoa quả cũng thành giá trên trời, hiện tại ta thấy quả thật như thế.

Tâm Ma nhìn lướt qua đóng thực đơn lại.

- Không cần.

Thạch Tín đang định chọn vài món, nhưng nghe Tâm Ma nói như vậy cũng đành phải đóng thực đơn lại.

- Ta cũng không cần cái gì.

Thiếu nữ thanh y ngẩn người, trên mặt vẫn treo nụ cười đúng mẫu nói.

- Vậy ta cũng không quấy rầy hai vị công tử, mọi người nếu cần thứ gì tùy thời đều có thể gọi ta, ta ở ngay cửa ra vào.

Thiếu nữ thanh y vừa đi ra khỏi phòng một trung niên phụ thân mặc áo lưới trùng hợp đi qua bên người nàng.

- Công tử trong phòng lựa đồ gì?

- Không hề chọn gì hết.

Thanh y thiếu nữ có chút oán khí nói.

- Không hề chọn gì hết?

Trung niên phụ thân là chủ nhân Tiểu Trúc Trác Thục Trân, nghe vậy trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

- Đúng vậy a, thật keo kiệt.

- Không thể nói bậy.

Trác Thục Trân thấp giọng quát lớn.

- Công tử trong phòng là người mà ngươi có thể trách mắng sao?

Phía sau Trác Thục Trân có một vị đại nhân vật.

Nhưng không có nghĩa vị đại nhân vật này sẽ bảo hộ một thị nữ không hiểu quy củ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận