Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3081: Ngươi Đối Với Ta Làm Cái Gì.

- Bây giờ ta đang cướp đoạt đấy.

Diệp Hạo chỉ thẳng mặt Sơn Tao nói.

- Ngươi đang móc rỗng ta đấy.

Sơn Tao phẫn nộ nói.

- Lấy ra.

Diệp Hạo quát lớn.

Sơn Tao quay mặt, không them nhìn Diệp Hạo.

Phải biết những tài nguyên này đều là thành quả mà nhiều năm nay Sơn Tao tích luỹ được.

- Ngươi nói xem, nếu ta cởi sạch ngươi rồi ném vào trong thành, đến lúc đó ngươi còn có thể lăn lộn ở Ngũ Hành vực nữa không?

Diệp Hạo ranh mãnh hỏi.

Sơn Tao biến sắc.

- Ngươi....

- Bởi vậy vì để tránh loại chuyện như vậy xảy ra, ta cảm thấy ngươi vẫn nên chủ động lấy ra thì hơn.

Diệp Hạo cười híp mắt nói.

Sơn Tao cắn răng liền đưa cho Diệp Hạo một túi càn khôn.

- Cho ngươi.

Diệp Hạo nhận lấy, nhìn lướt qua rồi nói.

- Ngươi cũng đã phối hợp như vậy, ta cũng nể mặt ngươi.

Nói đến đây Diệp Hạo vung tay lên thu hồi Thiên Địa Lư Đồng.

Sau khi khôi phục tự do, Sơn Tao nhìn chằm chằm vào Diệp Hạo.

Hắn hận không thể đại chiến ba trăm hiệp với Diệp Hạo.

Nhưng cuối cùng Sơn Tao cũng nhịn xuống.

Hiện tại thân hắn đang trọng thương.

Nếu cứ tiếp tục chiến đấu là tự rước lấy nhục.

- Chuyện hôm nay ta sẽ nhớ kỹ.

Sơn Tao nhìn Diệp Hạo thật sâu rồi xoay người rời khỏi.

Thế nhưng sau một khắc Sơn Tao biến sắc.

Hắn phát hiện những công pháp vừa mới ghi nhớ lại hoá thành điểm sáng biến mất không thấy.

- Ngươi đã làm gì ta?

Sơn Tao quay người lại gầm thém về phía Diệp Hạo.

Lúc này hắn phát hiện công pháp mà hắn ăn cắp được từ Diệp Hạo, giờ khắc này ngay cả một chút hắn cũng không nhớ được.

- Ta không hiểu ý của ngươi.

Diệp Hạo mỉm cười nói.

Hắn đương nhiên sẽ không nói cho Sơn Tao biết vừa rồi hắn vận dụng Vọng Ngữ thành chân thuật tác động vào ký ức.

Sơn Tao đột nhiên cảm thấy Diệp Hạo đứng trước mặt mình sâu không lường được.

Hắn không tiếp tục chấp ấn mà xé rách không gian cấp tốc rời khỏi.

Đợi đến khi Sơn Tao biến mất, Diệp Hạo lại triệu hoán ra chiến hạm không chút hoang mà mà tiếp tục đi tới Thiên Cung.

Mà lúc này thám tử núp trong bóng tối mới nhìn thấy Diệp Hạo.

Là do trước đó Diệp Hạo đã kêu chiến linh phong toả không gian gần đó.

Hắn không muốn bại lộ thân phận của mình.

Nhưng nếu chiến một trận lớn với Sơn Tao, thân phận của hắn không cần nói cũng bị lộ ra.

Nửa tháng sau Diệp Hạo mới tới Thiên Cung.

Nói đúng hơn là bên ngoài Thiên Cung.

Thiên Cung thân làm thế lực ngũ cấp, xung quanh làm sao không có thế lực phụ thuộc bảo vệ được?

Mà bốn thế lực phụ trách bảo vệ này cũng không hề đơn giản.

Đúc Kiếm các, Hàn Tinh các, Vân Mộng các, Mặc Vận các.

Bọn họ đều là thế lực tam cấp.

Lúc này Diệp Hạo đang ở cửa thành Vân Mộng các.

Trước cửa thành là ba hàng người xếp dài.

Hắn nhìn tháng qua rồi nhanh chóng bước tới thông đạo.

Vô luận là nơi nào, cao thủ cũng có đặc quyền.

Lại càng không cần phải nói đến Nửa Bước Cấm Kỵ như Diệp Hạo.

Chỉ là không biết vì sao hôm nay thông đạo cũng có không ít người đang xếp hàng.

- Sao hôm nay lại nhiều người như vậy?

Diệp Hạo vỗ bả vai một thanh niên phía trước hỏi

- Chẳng lẽ ngươi đến không phải vì Vũ tiên tử?

Trên mặt thanh niên kia lộ vẻ nghi hoặc.

- Vũ tiên tử? Chưa từng nghe qua.

- Trời đất, nói nhỏ thôi.

Nghe Diệp Hạo nói như vậy, thanh niên kia vội vàng che miệng Diệp Hạo lại.

- Sao vậy?

Diệp Hạo không hiểu hỏi.

- Vũ tiên tử nằm trong một trăm người đứng đầu Thiên Bảng.

Thanh niên kia thấp giọng nói.

- Một trăm người đứng đầu Thiên Bảng?

Diệp Hạo tựa hồ đã hiểu vì sao thanh niên trước mắt lại kiêng kỵ như vậy.

- Ngươi cho rằng Vũ tiên tử chỉ đơn giản nằm trong một trăm người đứng đầu Thiên Bảng thôi sao?

Thanh niên kia nhìn thấy thái độ của Diệp Hạo liền hiểu Diệp Hạo nghĩ sai.

- Những năm này Vũ tiên tử khai đàn giảng đạo cũng đã có không ít tuỳ tùng, trong đó cũng không thiếu dòng dõi thế gia đại tộc.

- Khai đàn giảng đạo?

Diệp Hạo có chút ngoài ý muốn hỏi.

- Đúng vậy, chúng ta tới đây là để nghe Vũ tiên tử khai đàn giảng đạo.

Thanh niên kia gật đầu một cái.

Nhưng ngay sau đó trên mặt thanh niên kia lại lộ ra vẻ uể oải.

- Nhưng lần này ta có vẻ không thể vào được.

- Còn có khảo hạch sao?

- Chỉ có thông qua khảo hạch của Vũ tiên tử mới có thể đi vào lắng nghe giảng đại đạo.

- Khảo hạch rất khó?

- Không có thực lực tiến gần Thiên Bảng thì không thể vào được.

Thanh niên kia thở dài một hơi nói.

- Mà ta còn cách mức tiêu chuẩn một chút.

Một chút?

Diệp Hạo có chút không nói nên lời với thanh niên này.

Vị này cách rất xa mức tiêu chuẩn Thiên Bảng, nào có một chút như lời hắn nói chứ?

Đương nhiên lời như vậy Diệp Hạo sẽ không nói ra.

- Có thể dẫn theo người đi vào không?

- Chỉ có thành viên chính thức trên Thiên Bảng mới có thể dẫn người vào.

- Vậy sao, yên tâm đi, đến lúc đó ta mang ngươi vào.

- Ngươi là thành viên chính thức trong Thiên Bảng?

Lý Hằng lập tức kích động.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của các hạ?

Lý Hằng cung kính hành lễ với Diệp Hạo nói.

- Ta không phải là người Ngũ Hành vực các ngươi, nói ngươi cũng không biết ta.

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Vậy ta nên gọi ngươi thế nào đây?

- Ta họ Diệp.

- Diệp công tử, ta là Lý Hằng, đến từ Trận tông.

- Không ngờ là đệ tử đại tông môn.

- Ngươi đừng giễu cợt ta, người như ta, ở Trận tông chỗ nào cũng có.

Đây là địa bàn của Vân Mộng các.

Bởi vậy muốn đi vào Vân Mộng thành tu sĩ cần phải kiểm tra, chuyện này cũng là vì phòng ngừa một vài ngươi có ý không tốt trà trộn vào.

Đương nhiên loại này kiểm tra chỉ là kiểm tra hồn quang.

Chỉ cần không phải những người có tên trên bảng truy nã, Vân Mộng các sẽ không quản ngươi.

Diệp Hạo và Lý Hằng thuận lợi thông qua kiểm tra.

Sau khi vào thành, Lý Hằng liền chỉ về đằng trước.

- Vũ tiên tử ở Tiểu Vân các, bây giờ chúng ta qua đó.

- Được.

Nhìn bộ dáng lo lắng của Lý Hằng, Diệp Hạo gật đầu cười.

Nói thật Diệp Hạo cũng muốn gặp vị Vũ tiên tử này.

Khi hai người tới Tiểu Vân các, nơi này đã sớm kín người hết chỗ.

Diệp Hạo nhìn về phía trước, chỉ thấy cách cửa loé tử quang ngăn cản đường đi của mọi người.

- Muốn lắng nghe Vũ tiên tử đại đạo, chỉ cần qua được cánh cửa này.

- Cánh cửa này nào có dễ dàng qua được chứ? Không thấy một đống cao thủ chuẩn Thiên Bảng đều thất bại sao?

- Cao thủ chuẩn Thiên Bảng cũng không qua được? Ta nhớ trước đó chuẩn Thiên Bảng vẫn được cơ mà?

- Lúc này không giống ngày xưa, cạnh tranh Thiên bảng không phải ngươi không biết. Vả lại theo thiên địa khôi phục, cao thủ chuẩn Thiên Bảng cũng ngày càng nhiều.

- Lúc đầu ta còn muốn thử một chút, bây giờ xem ra không cần tự rước lấy nhục!

Lý Hằng nghe mọi người nói chuyện, trong lòng cũng trở nên nặng nề.

Nói như vậy, hắn hoàn toàn không có cơ hội.

- Ta mang ngươi đi vào.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Lý Hằng vội vàng đi theo sau lưng Diệp Hạo.

Vừa đi đến cửa Diệp Hạo đã bị một nữ tử ngăn cản.

- Xin hỏi ngươi là... ?

- Ta không phải là tu sĩ Ngũ Hành vực.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Mặc kệ ngươi là tu sĩ vực nào, miễn ngươi là cao thủ trên Thiên Bảng đều có thể đi vào.

Dương Lệ mỉm cười nói.

- Chuyện này....

Diệp Hạo đột nhiên nghĩ đến lệnh bài của mình là lệnh bài kim cương, nếu lấy ra chẳng phải sẽ bại lộ sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận