Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2997: Chờ Lấy Ta

Gia nhập Tử Phủ?

Làm sao có thể?

Vô luận là tài nguyên hay công pháp, phía Diệp Hạo đều không hề thiếu.

- Diệp huynh ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ là đơn thuần muốn bồi dưỡng thiên kiêu Nhân tộc mà thôi.

Chính Đức nhẹ nhàng nói.

- Hả? Diệp Hạo giật mình.

- Kỳ thật không chỉ mỗi Tử Phủ làm chuyện này, Ngọc Kinh chúng ta cũng đang làm chuyện như vậy.

Sáo Ngọc nhìn Diệp Hạo nói.

- Diệp huynh nếu là không chê thì đến Ngọc Kinh chúng ta cũng được.

- Đừng làm bậy, Diệp huynh, hạc giữa bầy gà, đi Ngọc Kinh của ngươi làm gì chứ?

Chính Đức nhìn Sáo Ngọc một cái.

Sáo Ngọc hầm hừ nói.

- Chính Đức, ngươi có ý gì? Xem thường Ngọc Kinh ta?

- Xếp hạng của Diệp huynh chính là trong mười vị trí đầu đấy, ngươi chắc Ngọc Kinh của ngươi có thể chỉ dạy được sao?

Chính Đức khẽ mỉm cười nói.

Sáo Ngọc há to miệng lại không biết phản bác thế nào?

Ngọc Kinh chỉ là văn minh tức cấp, đối với Tử Phủ mà nói, chênh lệch không phải một chút điểm.

- Hai nhà các ngươi hiện tại chiêu mộ được bao nhiêu thiên kiêu rồi?

Lúc này Diệp Hạo mở miệng hỏi.

- Tử Phủ chiêu mộ người nắm giữa lệnh bài tử kim, Ngọc Kinh chiêu mộ người nắm giữ lệnh bài hoàng kim.

Chính Đức nhẹ nhàng nói.

- Đến bây giờ ta chỉ mới chiêu mộ được một vị.

- Ai?

- Ngư Dược môn, Ngư Du.

Ánh mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ hiểu rõ.

- Người nắm giữa lệnh bài tử kim thuộc Nhân tộc chỉ có sáu người.

- Xếp hạng thứ mười một Truy Hồn, xếp hạng thứ mười tám Sáo Ngọc, xếp hạng thứ ba mươi hai Bạch Long, xếp hạng thứ bảy mươi ba Thanh Liễu, xếp hạng thứ tám mươi tám Ngư Du, xếp hạng thứ chín mươi tám Thương Lãng.

Chính Đức nói ra từng cái tên.

- Hiện tại ta đang đến vị trí của Thương Lãng.

- Thương Lãng?

Khi nghe được cái tên này trên mặt Diệp Hạo không khỏi lộ ra một nét cười nghiền ngẫm.

- Giữa Diệp huynh và Thương Lãng có khúc mắc sao?

Trong lòng Chính Đức lập tức có cảm giác không ổn.

Người nắm giữa lệnh bài tử kim thuộc Nhân tộc chỉ có sáu người mà thôi.

- Cũng không hẳn là khúc mắc gì lớn?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Diệp Hạo nói nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt Chính Đức lại lập tức thay đổi.

- Diệp huynh, Nhân tộc xuất hiện một người giữ lệnh bài tử kim cũng không dễ dàng gì.

Sáo Ngọc nhẹ nhàng nói.

- Có thể nể mặt tiểu muội mà tha cho Thương Lãnh được không?

- Bây giờ thương Lãnh đang ở Long Uyên môn sao?

Diệp Hạo nhìn Chính Đức nói.

Chính Đức gật đầu một cái.

- Đến lúc đó phải xem Thương Lãnh có tự tìm cái chết không?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Thương Lãng dám trêu chọc Diệp huynh?

Chính Đức giật mình nói.

- Ta không tiết lộ tu vi của mình, bởi vậy Thương Lãnh coi ta là kiến hôi, nếu không phải bởi vì một vài nguyên nhân, ta đoán chừng phải chết ở trong tay hắn hai ba lần rồi.

Lời nói của Diệp Hạo khiến trong lòng Chính Đức và Sáo Ngọc đều rất trầm trọng.

Đây là mối thù sinh tử!

Rất khó để hoà giải!

Nếu Diệp Hạo giữ lệnh bài tử kim, Chính Đức hoàn toàn có thể dựa vào thân phận của bản thân để áp chế.

Vấn đề là Diệp Hạo cũng nắm giữa lệnh bài kim cương giống Chính Đức.

Trong tình huống này, Chính Đức làm sao có thể áp chế được đây?

- Ngọc Kinh chúng ta đã mời được ba thiên kiêu, chờ khi đến Long Uyên môn sẽ thông báo cho thiên hạ.

Sáo Ngọc nhanh chóng dời đi chủ đề.

- Ngươi mặc kệ người nắm giữa lệnh bài ngân sắc?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Chuyện mời chào người nắm giữa lệnh bài ngân sắc do Bách Thần môn Thanh Liễu phụ trách.

Sáo Ngọc nói khẽ.

- Nữ?

- Đúng vậy, nữ, hơn nữa còn là một đại mỹ nữ.

Khi nói đến đây Sáo Ngọc đưa qua con mắt tràn đầy ẩn ý mà nhìn Diệp Hạo.

- Diệp huynh, có muốn ta giúp ngươi giới thiệu một chút không?

- Vẫn không nên thì hơn.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Diệp huynh, đến lúc đó ngươi cũng đừng hối hận đấy.

Sáo Ngọc cười khanh khách nói.

- Sao vậy? Chẳng lẽ rất xinh đẹp?

Diệp Hạo nghi hoặc hỏi.

- Mỹ nữ xếp hạng thứ mười trong thiên địa.

- Nói như vậy còn không đẹp bằng Yêu Nữ?

- Yêu Nữ? Yêu Nữ là mỹ nữ xếp thứ hai trong thiên địa, về dung nhan đương nhiên Thanh Liễu hẳn vẫn thiếu một chút.

Sáo Ngọc vừa nói đến đây liền nghĩ tới một trường hợp.

- Ngươi đã gặp qua Yêu Nữ.

- Từng gặp mặt một lần.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Cho ta nhìn xem hình ảnh.

Sáo Ngọc vội vàng nói.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ một hồi rồi hiện chân dung của Yêu Nữ tử trong thần niệm ra.

Ngay khi nhìn thấy Yêu Nữ, Chính Đức cũng mất đi khả năng tư duy.

Sáo Ngọc xinh đẹp không?

Dù cho không đứng trong hàng ngũ thập đại mỹ nữ trong thiên địa nhưng cũng nằm phía dưới bảng danh sách này.

Nhưng khi so với nữ tử trước mặt, Sáo Ngọc có chênh lệch rất rõ ràng.

Loại chênh lệch này trong lòng Sáo Ngọc cũng nhận ra, bởi vì thân làm một nữ tử nhưng nàng cũng phải kinh ngạc.

Ngươi không biết dùng từ ngữ gì để có thể mô tả được vẻ đẹp của nữ tử trước mắt, ngay trong nháy mắt nhìn thấy nữ tử này trong lòng ngươi liền sinh ra cảm giác muốn che chở.

Sau khi nhìn mười mấy giây xong Chính Đức mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.

- Trước đó ta từng nghe nói Yêu Nữ đẹp đến mức khiến ngươi thần hồn điên đảo, không ngờ rằng chuyện này là thật.

Chính Đức thở ra một hơi thật dài nói.

Những năm này mỹ nữ mà hắn nhìn thấy cũng không phải chỉ một người hai người.

Nhưng khong khoảnh khắc vừa rồi hắn cũng phải thất thần.

- Nếu ai có thể cưới được Yêu Nữ, vậy phải hạnh phúc cỡ nào?

Chính Đức lẩm bẩm nói.

- Thế nào? Ngươi rất muốn kết hôn với Yêu Nữ?

Mày liễu của Sáo Ngọc dựng lên chờ câu trả lời của Chính Đức.

Chính Đức cười hắc hắc.

- Có ngươi rồi, các nữ nhân trong thế gian đối với ta chỉ đều là phù vân.

- Như vậy còn tạm được.

Sáo Ngọc hừ lạnh nói.

- Ta nói nè, hai vị đủ chưa? Không có ai quấn quý như hai ngươi.

Diệp Hạo cười khổ nói.

Chính Đức và Sáo Ngọc liếc nhau, đều từ trong mắt của đối phương thấy được bản thân.

Mà đúng lúc này lệnh bài của Diệp Hạo chấn động một cái.

- Ta tới Lục Đạo vực tìm ngươi.

Nhìn thấy cái tin này, sắc mặt Diệp Hạo lập tức thay đổi.

- Ngươi không tu hành trong Chiến Thần cung mà đến tìm ta làm cái gì?

Diệp Hạo lập tức trả lời lại.

- Nhớ ngươi.

- Đừng làm bậy được không? Giữa ta và ngươi cũng không có quá nhiều thân thuộc.

- Lão tổ đã giao phó ta cho ngươi.

- Sao ta lại không biết vậy?

- Diệp Hạo, ngươi nói như vậy là thế nào? Ngươi không thể ăn xong chùi mép rồi trở mặt không quen biết chứ?

- Ai ăn xong chùi mép? Ta ngay cả nắm tay ngươi còn chưa từng nha.

- Ngươi muốn nắm tay ta hả? Sao ngươi không nói sớm?

Trên trán Diệp Hạo tràn đầy hắc tuyến.

- Ngươi chờ ta ở Long Uyên môn, vài ngày nữa ta sẽ đến.

- Sao ngươi biết ta ở Long Uyên môn?

- Ta tra được định vị của ngươi.

- Tra ra được định vị của ta?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Không phải ngươi đứng thứ năm sao?

Nói đến đây Diệp Hạo lập tức kiểm tra lại xếp hạng của Yêu Nữ, lúc này hắn mới phát hiện Yêu Nữ đã đánh bại Hồng Mông để đặt chân đến hạng tư.

Mà nếu Yêu Nữ xếp hạng thứ tư, như vậy chuyện tra được định vị của hắn cũng là chuyện hiển nhiên.

- Ta nói nè, Diệp Hạo ngươi thật sự không đặt ta ở trong lòng đúng không?

Yêu Nữ nổi giận đùng đùng nói.

- Nửa tháng trước ta đã đánh bại Hồng Mông rồi đó.

- Không phải do ta ở khu vực Lục Đạo sao? Thiên Bảng cũng không phải giống bên Cửu Cung các ngươi.

Diệp Hạo ngượng ngùng nói.

- Hừ, tha thứ ngươi.

Diệp Hạo không biết nói gì.

Ai cần ngươi tha thứ chứ?

- Nhớ kỹ, ngoan ngoãn ở Long Uyên môn chờ lấy, đến lúc đó nếu ta không tìm thấy ngươi, ta sẽ nói ta là thê tử của ngươi ở trước mặt mọi người.

- Yêu Nữ, ngươi đừng quá đáng.

- Hì hì, ngươi không chạy thì sẽ không có chuyện đó xảy ra.

Kếu thúc cuộc nói chuyện với Yêu Nữ, Diệp Hạo rơi vào trầm tư.

Đang yên đang lành tại sao Yêu Nữ lại tới tìm hắn chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận