Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1442: Xem thấu

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

Thị nữ lập tức ngẩn người.

Tề Linh cũng đồng dạng như thế.

Chợt Mộng Bình ha ha cười nói.

- Ngươi còn muốn mua Vương Cấp Chiến Sủng?

Diệp Hạo lườm nàng một cái.

- Có vấn đề gì?

- Điếc không sợ súng mà.

Mộng Bình cảm thấy câu nói này đặc biệt thích hợp với Diệp Hạo.

Thị nữ kia kinh nghi nhìn Diệp Hạo một cái.

Bất quá với tố chất nghề nghiệp của mình, trên mặt nàng không lộ ra chút thần sắc khinh bỉ nào.

- Vương Cấp Chiến Sủng vô cùng khan hiếm, không có bất kỳ Thế Lực nào bán cả.

Cái thị nữ kia nhẹ giọng nói.

- Còn Tôn Cấp Chiến Sủng thì sao?

Diệp Hạo hỏi tiếp.

- Nếu Tôn Cấp Chiến Sủng thì có.

- Số lượng bao nhiêu?

- Ngươi muốn bao nhiêu?

- Ta muốn biết các ngươi có thể cung cấp bao nhiêu trước đã.

Diệp Hạo nói câu này quả thực có chút ngông cuồng!

Thị nữ kia cảm thấy cho dù Thái Huyền Học Viện cũng không dám tùy tiện mà nói như thế.

- Mười tôn tám tôn thì hẳn không có vấn đề gì.

- Quá ít.

- Ngươi muốn bao nhiêu?

- Rất nhiều.

- Nếu như vậy ta xin phép đi hỏi ý kiến Chủ Nhân.

- Đi đi.

Diệp Hạo phất phất tay.

Thị nữ lập tức giật mình.

Lúc này Tề Linh nói.

- Khoan đã.

Thị nữ lập tức ngừng bước chân lại.

- Diệp Đạo Sư ngươi có biết loại chuyện này không thể đùa?

Tề Linh cười khổ lên tiếng.

- Ta không thích nói đùa.

Diệp Hạo cau mày.

- Ngươi có biết một tôn Tôn Cấp Chiến Sủng có giá bao nhiêu tiền không?

- Không biết.

Câu trả lời của Diệp Hạo làm Tề Linh có cảm giác muốn ngất.

Ngươi không biết một tôn Chiến Sủng giá bao nhiêu, ngươi đã dám nói có bao nhiêu ngươi sẽ mua bấy nhiêu?

- Tề Linh, Đạo Sư của ngươi thật khiến ta phải mở rộng tầm mắt.

Mộng Bình chậc chậc cười nói.

Trên gương mặt xinh đẹp của Tề Linh đầy vẻ xấu hổ.

Trong lúc nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.

- Mang chúng ta đến khu vực Kim Cấp Chiến Sủng.

Địch Tân nhìn Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Tốt xin mời đi theo ta.

Thị nữ nói khẽ.

Thị nữ này cũng sẽ không phản ứng với Diệp Hạo.

Nàng cảm thấy Diệp Hạo đang khoác lác.

Khu vực Kim Cấp Chiến Sủng ít hơn so với khu vực trước nhiều.

- Mộng Bình Chiến Sủng ở đây ngươi tùy ý chọn lựa.

- Thật sao?

Mộng Bình ngạc nhiên hỏi.

- Ta lừa ngươi bao giờ?

Địch Tân cưng chiều nhìn nàng một cái.

Mộng Bình không nhịn được hôn lên mặt Địch Tân một cái rồi nắm lấy tay Tề Linh chạy nhìn ngắm xung quanh.

Rất nhanh, nàng đã chạy đến chỗ một đầu loan tước, nàng đánh giá nó một chút rồi lộ ra vẻ mừng rỡ.

- Ta muốn nó.

- Tiểu Thư ánh mắt cô thật tốt, đây là hàng mới về trong ngày hôm nay.

Thị nữ đến bên cạnh Mộng bình cười giới thiệu.

- Bao nhiêu tiền?

Địch Tân mở miệng dò hỏi.

- Sáu vạn tám.

Thần sắc Địch Tân không khỏi biến đổi, chợt cười nói.

- Mua.

Địch Tân đang lấy lòng của mỹ nhân.

Hắn cảm thấy bỏ ra sáu vạn tám để nắm được trái tim của người đẹp, cái giá này cũng rẻ chán.

- Địch Công Tử, ngươi thật tốt.

Mộng Bình nhìn Địch Tân, trong mắt nồng đậm vẻ yêu thương.

Địch Tân cười nói.

- Hao bao nhiêu tiền không trọng yếu, chủ yếu ngươi thích là được.

Nói đến đây Địch Tân nhìn Tề Linh nói.

- Đúng rồi ngươi có muốn chọn cho Biểu Muội ngươi một con không?

- Tề Linh ngươi nhìn xem ngươi có thích con nào không?

- Mấy con này đắt quá.

Tề Linh nghe xong vội vàng lắc đầu.

Nàng đến đây cũng muốn mua một Ngọc Cấp Chiến Sủng.

Kim Cấp Chiến Sủng không nằm trong phạm vi cân nhắc của nàng.

- Diệp Đạo Sư ngươi không để cử cho Tề Linh cái gì sao?

Địch Tân cười híp mắt hỏi Diệp Hạo.

Diệp Hạo lắc lắc đầu.

- Chiến Sủng nơi này chả con nào được cả.

- Diệp Đạo Sư, ngươi chỉ đề cử không cần ngươi trả tiền.

Địch Tân nghe Diệp Hạo nói vậy càng cảm thấy trên người đối phương đã không còn Tiên Thạch, bởi vậy hắn không thể buông tha.

- Đây không phải chuyện Tiên Thạch.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Ta chỉ cảm thấy Chiến Sủng nơi này không được tốt cho lắm.

- Nếu ngươi cảm thấy Chiến Sủng ở đây không được tốt, ngươi có thể đi vào bên trong để mua sắm.

Đúng lúc này một thanh niên ngọc thụ lâm phong đi vào cùng với một thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành hướng về phía Diệp Hạo.

- Ta đi nơi đâu mua sắm có quan hệ gì đến ngươi?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi lại.

- Ngươi nói gì thì nói, nhưng nói Bảo Ngọc Các như vậy thì không được.

Thanh niên kia nhìn Diệp Hạo, gằn từng chữ.

- Có không gì không thể nói chứ.

Ngoài dự liệu của thanh niên, thiếu nữ xinh đẹp kế bên hắn chậm rãi nói ra.

- Hàn Ngọc.

Thanh niên cũng không ngờ nữ tử bên người sẽ phản bác lại hắn.

Nữ tử gọi Hàn Ngọc đi đến bên người Diệp Hạo đánh giá Ban Miêu trong tay hắn, nói.

- Ban Miêu trong ngực ngươi hình như đã bị thương.

- Ban Miêu?

Địch Tân khẽ giật mình.

- Vị Tiểu Thư này, trong ngực hắn không phải Tâm Sắc Biến Dị Ly Miêu sao?

- Ngươi biết rõ trước mặt mình là ai không?

Bạch Y thanh niên bên cạnh hừ lạnh nói.

- Là ai?

Địch Tân thật sự không biết nàng ta là ai.

- Thiếu Các Chủ Bảo Ngọc Các Giang Hàn Ngọc.

Bạch y thanh niên ngạo nghễ nói ra.

Sắc mặt Địch Tân hoàn toàn thay đổi.

Thiếu Các Chủ Bảo Ngọc Các?

Thân phận quá kinh người.

Cùng hắn sai lệch quá nhiều.

- Ngươi cảm thấy Thiếu Các Chủ của Bảo Ngọc Các sẽ nhìn lầm?

Bạch y thanh niên vừa nói vừa chỉ Ban Miêu nằm trong ngực Diệp Hạo.

- Tam sắc hoa văn trên người Ban Miêu này chỉ là một loại ngụy trang nhằm phòng ngừa ngươi nhìn ra nó là một đầu Ban Miêu thật sự.

- Đầu Ban Miêu này trước đó hẳn có tu vi Cao Giai Tiên Chủ Cảnh, mà hiện tại cảnh giới của nó chỉ có Ngọc Tiên tam chuyển.

Bạch Y thanh niên dừng một chút, nói tiếp.

- Tiểu tử, bán lại đầu Ban Miêu này cho ta đi, ta cho ngươi sáu mươi vạn, thế nào?

Tần Hán Thời sở dĩ muốn mua Ban Miêu của Diệp Hạo có hai nguyên nhân, một là nó thực sự rất có giá trị, hai là hắn nhìn ra được Giang Hàn Ngọc thích nó.

Sáu mươi vạn?

Nghe được còn số này Địch Tân, Mộng Bình, Tề Linh đều kinh sợ.

Bọn họ biết rõ Diệp Hạo chỉ bỏ ra ba ngàn Tiên Thạch để có được nó.

Mà hiện tại có ngươi dùng cái giá sáu mươi vạn để mua lại.

Tề Linh không khỏi nhớ lại câu nói của Diệp Hạo trước đó.

Diệp Hạo nói nàng không hiểu.

Hiện tại có thể nhìn ra trước đó Diệp Hạo đã nhận ra đây là một đầu Ban Miêu, nếu không, hắn sẽ không trả giá mà đã vội mua thế đâu.

Về phần Địch Tân cùng Mộng Bình không khỏi ghen ghét.

Sáu mươi vạn Tiên Thạch!

Dù Địch Tân cũng lần đầu tiên thấy được nhiều Tiên Thạch đến vậy.

- Không hứng thú.

Diệp Hạo thản nhiên đáp.

- Ta tới đây để mua Chiến Sủng chứ không phải để bán.

- Bảy mươi hai vạn.

Tần Hán Thời tăng giá.

Diệp Hạo lười nhác nhìn đối phương.

- Ngươi nhìn cái gì?

Tần Hán Thời có chút nổi giận.

- Tần Hán Thời, chú ý thân phận của ngươi.

Giang Hàn Ngọc lườm hắn một cái, nói.

Tần Hán Thời lập tức rụt cổ lại không dám nói gì.

- Xin lỗi, hi vọng ngươi không để ý đến lời bằng hữu của ta.

Giang Hàn Ngọc nhìn Diệp Hạo nói khẽ.

- Không biết ngươi có muốn mua sắm Chiến Sủng hay không, nếu có thì nói ta sẽ làm chủ giảm cho ngươi tám mươi phần trăm.

- Ngươi xác định giảm còn tám mươi phần trăm?

Diệp Hạo cười như không cười hỏi lại.

Không biết tại sao trong lòng Giang Hàn Ngọc có một loại dự cảm không tốt. Thế nhưng lời đã nói ra, nàng cũng không thể bội tín.

Bạn cần đăng nhập để bình luận