Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3268: Sở Giang Hà Từ Bỏ

Lục soát linh hồn?

Gia Đức Khang lập tức cự tuyệt.

Nói đùa cái gì?

Linh hồn làm sao có thể cho người khác tuỳ ý lục soát được chứ?

- Gia Đức Khang, nếu ngươi không cho ta lục soát linh hồn, ngươi cũng đừng trách ta không khách khí.

Vận Trường Kỳ lạnh lùng nói.

- Ta sẽ đánh nát xương cốt toàn thân ngươi, xoá hoàn toàn linh hồn của ngươi.

Gia Đức Khang nhất thời mặt đen lại.

Lời nói của Vân Trường Kỳ khiến Sở Giang Hà và Sở Thiến Thiến ở trên khán đài cũng phải giật mình.

Chuyện gì thế?

Tại sao Gia Đức Khang lại đắc tội với Vân Trường Kỳ?

Khi thần niệm của bọn họ dò xét tới liền hiểu đã xảy ra chuyện này.

- Tên súc sinh.

Sở Giang Hà tức giận quát lớn.

- Cha, Vân thành chủ đang buộc ngươi phải xuất hiện.

Ánh mắt Sở Thiến Thiến loé lên một cái nói.

- Trách Gia Đức Khang là giả, bắt ép ta xuất hiện là thật.

Sở Giang Hà nói xong liền đứng lên.

- Cha, nếu ngươi đi qua đó nhất định phải chuẩn bị tinh thần đổ máu.

Sở Thiến Thiến nhắc nhở.

- Ta có thể không đi sao?

Sở Giang Hà bất đắc dĩ nói.

- Người nào mà không biết Gia Đức Kang là em vợ cả ta, hôm nay nếu ta không xuất hiện, về sau thanh danh của ta coi như bỏ.

Bên ngoài sân Vân Trường Kỳ nhìn thấy hai cho con Sở Giang Hà xuất hiện, khoé miệng hắn nhếch lên một nụ cười lạnh.

- Vân Trường Kỷ, chỉ vì một chút lợi ích ngươi cũng dám lấy cơ thiếp mà mình sủng ái nhất đưa lên giường em vợ ta, hành vi này có phải quá đê tiện rồi không?

Sở Giang Hà lãnh đạm nói.

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì?

Vân Trường Kỳ làm sao có thể thừa nhận chuyện này được chứ.

Thái độ thay đổi, Vân Trường Kỷ trầm mặc nói.

- Hôm nay em vợ ngươi làm ra loại chuyện thất đức như vậy, ngươi phải cho ta một lời giải thích thoả đáng.

- Ngươi muốn thế nào?

Sở Giang Hà hừ lạnh một tiếng.

- Khoáng mạch Kim Sa hà.

Vân Trường Kỳ thản nhiên nói.

- Đừng mơ tưởng. S

ở Giang Hà lập tức cự tuyệt.

Sở Giang Hà vì lấy được khoáng mạch Kim Sa hà, có trời mới biết đã phải trả giá đắt thế nào?

Nhưng bây giờ Vân Trường Kỳ lại kêu hắn giao khoáng mạch Kim Sa hà ra?

Nói đùa cái gì vậy?

- Nếu vậy, ngươi cũng đứng trách ta động vào em vợ ngươi.

Vân Trường Kỳ lạnh lùng nói.

- Ngươi động thử xem?

Sở Giang Hà tiến lên một bước nói.

- Sở Giang Hà, ngươi muốn làm cái gì?

Đúng lúc này một thanh âm bình thản vang lên giữa toàn trường, tiếp đó một bóng người chậm rãi đi tới trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người.

Đợi đến khi nhìn thấy thân ảnh đó là ai, sắc mặt Sở Giang Hà liền biến đổi.

Mục Vĩnh Hằng!

Phó các chủ Đan các.

- Mục các chủ.

Sở Giang Hà thi lễ một cái.

Khi ở trước mặt vị này, vô luận là tu vi hay địa vị Sở Giang Hà cũng không bằng đối phương.

- Sở Giang Hà, nơi này là Đan thành. Ngươi đến nơi này, vậy phải tôn trọng quy củ của Đan các chúng ta.

Mục Vĩnh Hằng liếc Sở Giang Hà một cái lạnh nhạt nói.

- Em vợ của ngươi ngủ với cơ thiếu Vân thành chủ, đã ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ tới Đan thành, phía ngươi nhất định phải bồi thường.

- Giá mà Vân Trường Kỷ muốn quá cao.

Sở Giang Hà có chút bực bội nói.

Nếu Mục Vĩnh Hằng không lộ diện, Sở Giang Hà căn bản không sợ Vân Trường Kỳ.

Cùng lắm thì chiến là được.

- Đây là chuyện của các ngươi.

Mục Vĩnh Hằng lại bày ra tư thái không vướng bụi trần.

- Mục các chủ, Ung Hoàng Hoàng là bằng hữu tốt của phụ thân ta.

Sở Thiến Thiến nhịn không được nói.

- Làm sao? Lấy Ung Hoàng Hoàng ra để doạ ta?

Mục Vĩnh Hằng lạnh lùng nói.

- Vãn bối không có ý này.

Sở Thiến Thiến nói gấp.

- Vậy ngươi có ý gì?

Mục Vĩnh Hằng giống như bị chọc giận.

- Lúc đầu ta không định tham gia vào chuyện này, nhưng bây giờ ta tuyệt đối phải làm cho xong chuyện này.

Sở Thiến Thiến còn đang định nói gì đó lại bị Sở Giang Hà ngăn cản.

Đừng nhìn Mục Vĩnh Hằng nói năng đường hoàng, thực tế hắn cũng chỉ muốn tìm một cái cớ mà thôi.

- Khoáng mạch Kim Sa hà, ta cho ngươi một phần ba.

Sở Giang Hà nhìn Vân Trường Kỳ nói.

- Vậy ta không muốn nữa, ta muốn đầu của em vợ ngươi.

Vân Trường Kỳ lãnh đạm nói.

- Ngươi đừng khinh người quá đáng.

Sở Giang Hà nổi giận nói.

- Xem ra ngươi không quan tâm đến sinh tử của em vợ ngươi.

- Một phần hai, đây là cực hạn của ta.

Sở Giang Hà đỏ cả mắt nói.

- Ta đã nói rồi, ta muốn toàn bộ khoáng mạch.

Vân Trường Kỳ không hề bị lay động mà nói.

- Ngươi đừng quá đáng.

Sở Giang Hà nắm chặt tay nói.

- Kiên nhẫn ta có hạn, nếu ngươi cứ giữ khư khư cái mỏ quặng kia, cũng đừng trách ta ra tay với Gia Đức Khang.

Khi Vân Trường Kỳ nói câu này, lòng bàn tay của hắn loé ra chưởng ý sắc bén.

- Vậy ngươi ra tay đi.

Ánh mắt Sở Giang Hà vùng vẫy một lúc sau bỗng nhiên nói.

- Cái gì?

Vân Trường Kỳ khẽ giật mình.

Chuyện này hình như không giống với kịch bản.

Sao Sở Giang Hà có thể từ bỏ em vợ của hắn chứ?

- Ra tay đi.

Khi nói câu này, Sở Giang Hà cực kỳ bình tĩnh.

- Họa là do em vợ ta gây ra, nếu người anh rể như ta gánh không được, vậy thì không gánh.

Ánh mắt Vân Trường Kỳ lấp lóe một cái liền đánh một quyền về phía Gia Đức Khang.

Đương nhiên Vân Trường Kỳ không sử dụng toàn bộ lực lượng, hắn lo mình đánh chết Gia Đức Khang chỉ trong một quyền.

Mắt thấy quyền ý chuẩn bị đánh trên người Gia Đức Khang, Diệp Hạo liền quơ qươ ống tay áo.

- Ngươi ra tay với Gia Đức Khang, đã hỏi qua ta chưa?

Nhìn thấy một quyền của mình bị tiêu trừ hoàn toàn, Vân Trường Kỳ kinh ngạc nhìn Diệp Hạo nói.

- Các hạ là ai?

- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi ra tay với Gia Đức Khang, đã hỏi qua ta chưa?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Tất cả mọi người đều xôn xao.

Thật cuồng vọng.

Vân Trường Kỳ là ai?

Thành chủ Thiên Đoạn thành.

Trong thiên hạ này không có bao nhiêu người dám nói với hắn với cái giọng đó đâu.

- Cuồng vọng.

Vân Trường Kỳ tức giận.

Hắn dù sao cũng là người đứng đầu một thành, chưa từng có người nào dám khinh thường hắn như thế.

Lần này Vân Trường Kỳ vận dụng một nửa thực lực, quyền ý trùng trùng điệp điệp giống như sấm sét bao vây xung quanh Diệp Hạo.

Khiến đám người đó không ngờ rằng Diệp Hạo chỉ phất phất ty, quyền ý mênh mông lập tức biến mất hàon toàn, tiếp đó Diệp Hạo vẫy tay về phía Vân Trường Kỳ một cái, Vân Trường Kỳ lập tức bị ép tới trước mặt hắn.

Diệp Hạo bóp chặt cổ Vân Trường Kỳ.

- Ngươi ra tay với ta hết lần này đến lần khác, lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ.

Vân Trường Kỳ sợ đến mức muốn tè ra cả quần.

Lúc Diệp Hạo vẫy tay về phía hắn, toàn thân hắn đều bị giam cầm.

Dù là thân thể hay linh hồn.

- Hiểu lầm, hiểu lầm, hiểu lầm.

Vân Trường Kỳ tái cả mặt nói.

- Diệp công tử, hạ thủ lưu tình.

Con mắt Mục Vĩnh Hằng co rụt lại, nhưng vẫn đứng dậy.

Vài ngày trước khi Diệp Hạo trao đổi với các chủ Đan các, Mục Vĩnh Hằng không ở đó, vởi vậy hắn không biết chuyện Diệp Hạo là thái thượng trưởng lão của Đan các.

Hắn chỉ cảm thấy Diệp hạo là Quá Khứ cảnh đỉnh phong.

Nhưng bây giờ hắn mới nhận ra mình đã sai rồi.

Tu vi của vị này đã đạt đến Tương Lai cảnh từ lâu.

- Sao chỗ nào ta cũng thấy ngươi vậy?

Diệp Hạo tức giận nói.

Nhìn thấy thái độ nói chuyện của Diệp Hạo đối với Mục Vĩnh Hằng, thần sắc trên mặt mọi người cực kỳ đặc sắc.

Thân phận của Mục Vĩnh Hằng còn trên cả Vân Trường Kỳ, sao Diệp Hạo dám nói như vậy với Mục Vĩnh Hằng chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận