Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1749: Đập



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Tiểu tử kia giờ ở đâu?

Ngao Tôn nhìn hỏi lại.

Tây Hải Đại Thái Tử muốn nói gì thì Lạc Ngữ Mai đã lên tiếng.

- Ngao Công Tử, dựa vào tính tình vị kia thì đợi chút chắc chắn sẽ tới Phượng Các, không bằng ngươi thừa dịp trong khoảng thời gian này dưỡng thương cho tốt, đợi chút nữa lấy toàn thịnh trạng thái hảo hảo giáo huấn hắn.

Ngao Tôn nghĩ một hôig nhẹ gật đầu.

Vị kia đã dám chỉ mặt gọi tên tìm tới cửa.

Nếu không có một chút bản lĩnh làm sao có thể?

Vì vậy, Ngao Tôn cần phải bảo trì trạng thái toàn thịnh.

Sau đó, Ngao Tôn nuốt một lá Dược Vương yên lặng chữa thương.

Đặt chân đến Tiên Vương Cảnh, muốn nhanh chóng chữa thương ngoại trừ phục dụng Vương Cấp Tiên Đan ra thì chỉ còn cách phục dụng Dược Vương.

Nhưng Vương Cấp Tiên Đan quá trân quý, rất nhiều Tiên Vương đều phục dụng Dược Vương.

Đơn giản trực tiếp lãng phí.

Trong khi đó, Diệp Hạo thản nhiên đi tới Phượng Các.

Nhìn hai chữ lớn sinh động như thật trước mắt, Diệp Hạo nhìn hai kiều tiếu thị nữ ở cổng nói:

- Cho hỏi nơi này là Phượng Các?

- Đúng vậy.

- Đã là Phượng Các vậy thì đập thôi.

Diệp Hạo nói tới đây, bảng hiệu Phượng Các bịch một tiếng vỡ vụn hóa thành mảnh vụn bay đầy trời, tiếp theo đó, trước ánh mắt khiếp sợ của hai thị nữ đi thẳng vào cửa chính.

Động tĩnh của cửa hấp dẫn một nhóm thị vệ chú ý.

- Ngươi là ai?

Ngay lập tức, nhóm thị vệ này bị giam cầm tại chỗ không thể động đậy.

Đợi đến khi Diệp Hạo đi xa, bọn hắn mới khôi phục tự do.

Vì vậy, bọn hắn trước tiên phát ra cảnh báo có người xâm lấn.

Liên tiếp các thị vệ lao đến Diệp Hạo.

Nhưng bọn họ chỉ tới gần Diệp Hạo trong vòng mười trượng sẽ bị giam cầm.

Không có người nào ngoại lệ.

Cho dù cường giả Tiên Vương cao cao tại thượng.

Mà đợi đến khi Diệp Hạo xuất hiện ở tiệc trà, tất cả hội viên Phượng Các đều lộ vẻ mặt ngưng trọng nhìn hắn.

- Ngươi là ai?

Lạc Ngữ Mai nhìn Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Ngươi không muốn biết ai muốn đánh lên Phượng Các của ngươi à?

Diệp Hạo nói tới đây, thân thể Lạc Ngữ Mai bị khống chế lăng không bay tới giữa không trung.

Tình huống giống như mất đi trọng lượng.

Hoàn toàn không nhận khống chế của mình.

Sắc mặt Lạc Ngữ Mai lập tức thay đổi:

- Ngươi?

- Dám động thủ với hội trưởng? Ta xem ngươi chán sống rồi.

- Tiên Vương Phượng Các đều ở đây, ngươi biết mình đang làm cái gì không?

- Bao vây hắn lại.

- Ra tay.

Hội viên Phượng Các rõ ràng Diệp Hạo không phải đơn giản, nếu không làm sao có thể giam cầm hội trưởng cấp bậc Cự Đầu? Vì vậy, mấy chục vị Tiên Vương cao thủ trước tiên ra tay.

Nhưng công kích của mấy chục vị Tiên Vương này vừa đánh ra đã hóa thành hư vô, ngược lại bởi vì các nàng lại bị khống chế lơ lửng, cho dù vận dụng gì loại thủ đoạn gì cũng khiếp sợ phát hiện vô dụng.

- Mọi người cùng nhau ra tay.

- Vị này là Yêu Nghiệt.

Lúc này, hội viên Phượng Các nhao nhao ra tay.

Nhưng vẫn không làm nên chuyện gì.

Công kích của các nàng cách Diệp Hạo mười trượng thì lại hóa thành hư vô.

Mặc kệ hữu hình hay vô hình đều không ngoại lệ.

Nhìn hơn ngàn hội viên Phượng Các không ngừng trôi nổi quanh thân Diệp Hạo trăm trượng, sắc mặt Ngao Tôn trở nên ngưng trọng.

Đây là ba trăm Tiên Vương.

Cho dù Ngao Tôn hắn tâm cao khí ngạo, cũng không phải cảm thấy mình là đối thủ.

Nhưng giờ tình huống như thế nào? Tất cả bọn họ đều bị giam cầm.

Không có ngoại lệ!

- Là ngươi hủy nhục thân đại ca ta?

- Ngươi muốn vì đại ca ngươi tìm lại mặt mũi?

- Chuyện này dù sao cũng phải có nguyên nhân?

Nhưng ai cũng không ngờ Ngao Tôn lại nhận thua?

Dưới tình huống bình thường, Ngao Tôn cũng nên ra sân cùng Diệp Hạo sinh tử chiến.

- Ta nhìn trúng một vật, thị vệ của đại ca ngươi nói đồ vật ta mua là của Tây Hải Long Cung các ngươi gần đây bị đánh cắp.

Diệp Hạo thản nhiên nói:

- Ta phản bác vài câu thì hắn muốn cho ta vào chỗ chết? Giờ ta muốn nhìn một chút Tây Hải Long Cung các ngươi làm sao để đưa ta vào chỗ chết đây?

Nghe vậy, Ngao Tôn hận không thể bóp chết Hoa Áo.

Mẹ nó chứ.

Yêu Nghiệt kinh khủng như vậy cũng có thể đắc tội?

- Chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng, sau đó sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng, ngươi xem thế nào?

Ngao Tôn nói ra câu này, trong lòng đã quyết định đẩy Hoa Áo đi ra.

Họa do hắn gây ra.

Đương nhiên phải do hắn gánh.

- Lời của ta ngươi không nghe rõ?

Diệp Hạo lắc đầu.

- Hôm nay, ta đến đây để nhìn xem Tây Hải Long Cung các ngươi làm sao đưa ta vào chỗ chết?

- Vị công tử này, chuyện này Tây Hải Long Cung chúng ta khẳng định sẽ cho ngươi một câu trả lời hài lòng.

Ngao Tôn ngơ ngác một chút, chợt nói:

- Còn có, ngươi có yêu cầu gì, cứ việc nói ra.

- Nếu ngươi có thể trong vòng trăm trượng quanh người ta hành động tự nhiên, chuyện này sẽ bỏ qua, nếu ngươi làm không được ta sẽ đánh nát nhục thân của ngươi.

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn Ngao Tôn, nói.

Tu Sĩ toàn trường đều có một loại cảm giác mộng bức.

Cái gì gọi là tùy tiện?

Cái gì gọi là bá đạo?

Cái gì gọi là tùy ý?

Đây là tùy tiện!

Đây là bá đạo!

Đây là tùy ý nè!

Tây Hải Long Cung Tam thái tử thì sao?

Lão tử hôm nay muốn đánh ngươi, được không?

- Ngươi nhất định phải cùng Tây Hải Long Cung chúng ta không chết không thôi.

Sắc mặt Ngao Tôn trầm xuống.

Ngao Tôn cho rằng mình đã cấp đủ mặt mũi cho Diệp Hạo.

- Tây Hải Long Cung các ngươi còn chưa có tư cách cùng ta không chết không thôi.

Diệp Hạo nở nụ cười nói:

- Ta đánh nát nhục thể của ngươi sau đó lại tiến về Tây Hải, ta sẽ khiêu chiến toàn bộ cao thủ Tây Hải các ngươi một lần.

- Ngươi cho rằng mình là ai?

Ngao Tôn giận tím mặt.

Diệp Hạo này trần trụi không để Tây Hải Long Cung vào mắt?

- Nhiều lời vô ích.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói:

- Đến đánh đi.

Ngao Tôn trầm mặc một chút lắc mình hóa thành một đầu Kim Long mấy trăm trượng, tiếp đó phun ra một đạo Kinh Lôi về phía Diệp Hạo, nhưng để hắn khiếp sợ là đạo Kinh Lôi kia cách Diệp Hạo trăm trượng thì hóa thành hư vô.

Biến mất không thấy.

Sao có thể?

Không phải công kích của đám người vừa rồi tới gần Diệp Hạo mười trượng mới biến mất sao?

Vì sao đến lượt mình công kích thì đến trăm trượng đã biến mất?

Chẳng lẽ mình quá yếu?

Khẳng định không phải.

Vậy thì chỉ có một khả năng.

Vừa rồi, Diệp Hạo vẫn không hề sử dụng toàn lực.

Nghĩ đến đây, tâm tình Ngao Tôn càng không tốt.

Răng rắc!

Răng rắc!

Răng rắc!

Ngao Tôn điều động pháp lực toàn thân liên tiếp phun ra mấy chục đạo Kinh Lôi.

Nhưng mấy chục đạo Kinh Lôi này chỉ cần đi đến khoảng cách trăm trượng xung quanh Diệp Hạo thì đều biến mất.

Ngao Tôn lượn vòng, thân thể xông lên không trung.

Đợi đến khi hắn lần nữa lao xuống, phía dưới tràn ngập uy áp đầy trời.

Uy thế như vậy làm cho Lăng Kiếm Đào cũng cảm thấy choáng váng.

Nhưng vẻ mặt Diệp Hạo vẫn mười phần lạnh nhạt.

Không chút mảy may quan tâm.

Mà đợi đến khi đầu Ngao Tôn đụng vào lĩnh vực trăm trượng xung quanh Diệp Hạo, hắn khiếp sợ phát hiện một cỗ lực lượng vô hình giam cầm đầu mình. Tiếp theo đến thân thể, cái đuôi rồi toàn thân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận