Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2480: Ta Đi Đàm Phán

Khi tiếng kèn chiến đấu vang vọng toàn bộ Hoa Thải tùng lâm, tất cả các tu sĩ các bộ lạc lớn đều bị đánh thức.

- Địch tập kích.

- Chuẩn bị chiến đấu.

- Mang theo pháp bảo cùng nghênh đón.

Đầu lĩnh từng bộ lạc gầm thét đồng thời cũng đang chào hỏi tộc nhân đang chạy tới chỗ giáp ranh rừng rậm.

A Đóa cùng tu sĩ trong bộ lạc đầu tiên lấy ra vũ khí chiến đấu rách rách rồi tập kết bên người nàng.

- Theo ta đi chiến đấu.

A Đóa quét mắt toàn trường một cái nói.

- Diệp công tử.

Lúc này a Đóa nhìn về phía Diệp Hạo hô.

- Ta cùng các ngươi đi xem một chút.

Diệp Hạo nói khẽ.

A Đóa gật đầu một liền mang theo Diệp Hạo cùng đám người phóng đi về phía ranh giới rừng rậm. Tại bìa rừng lúc này đã sớm đầy tiếng người huyên náo, tướng sĩ hội tụ đã đạt đến mấy chục vạn.

Diệp Hạo nhìn những tướng sĩ này khẽ lắc đầu.

- Diệp công tử, ngươi lắc đầu là có ý gì?

A Đóa vẫn luôn chú ý tới Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.

- Đối thủ của các ngươi là quân đoàn chuyên nghiệp, ngươi để ý một chút sẽ thấy nếu chiến đấu những bộ lạc này rất nhanh sẽ tán loạn không chịu nổi, cho dù là người cùng bộ lạc cũng như vậy, loại tình huống này làm sao có thể chiến đấu cùng người khác?

Diệp Hạo khẽ thở dài.

Có thể nói tướng sĩ trong bộ lạc ở Hoa Thải giống như đám ô hợp. Khó trách ba lần chinh chiến đều bị thất bại.

- Tiểu tử, ngươi nói cái gì?

Đúng lúc này một thanh niên thân hình cao lớn cách đó không xa chỉ vào Diệp Hạo nói. Người thanh niên này vừa nói đã dẫn sự đến chú ý của tu sĩ bốn phía. Mọi người nhao nhao nhìn về phía Diệp Hạo.

- Vị này là ai?

- Nhìn cách ăn mặc của hắn không giống người trong bộ lạc Hoa Thải chúng ta.

- Tiểu tử này là tu sĩ bên ngoài bộ lạc.

- Giết hắn.

Ánh mắt tu sĩ bốn phía nhìn Diệp Hạo lập tức trở nên hung tàn. A Đóa lập tức cản Diệp Hạo ở sau lưng nói.

- Diệp công tử là ân nhân của bộ lạc chúng ta, ta không cho phép các ngươi động đến hắn.

- A Đóa, tất cả gia hỏa ngoài rừng câu đều là người xấu.

Thanh niên thân hình cao lớn kia trầm giọng nói.

- Ngươi đừng bị hắn lừa gạt.

- Đúng vậy, a Đóa, tuổi ngươi còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu.

Lúc này cách đó không xa một lão già nghiêm mặt nói.

- Ta đã nói với ngươi người ngoài đều không tốt hết, tuyệt đối không thể tin tưởng những lời hoa ngôn xảo ngữ của bọn họ.

- Diệp công tử mới không phải người xấu.

A Vũ mang theo hổ vàng tiến lên phía trước nói.

- Trước đó Diệp công tử không những đã cứu ta, còn đưa một hổ vàng cho ta.

- Xem ra hai tỷ đệ các ngươi đều đã bị mê hoặc.

Một người trung niên trên mái tóc cắm ba lông chim cau mày nói.

- A Đóa, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, giết tiểu tử này, bằng không đừng trách ta thanh lý môn hộ.

- Ngươi thanh cái gì môn hộ?

Một lão già trong bộ lạc của a Đóa tiến lên.

- Chuyện của a Đóa bộ lạc ta không phải do ngươi quản, ngươi không có tư cách quản chuyện a Đóa bộ lạc chúng ta.

Trung niên hai tay để trần cũng bước tới.

- Diệp công tử là là ân nhân của bộ lạc chúng ta, từ lúc nào đến phiên ngươi tới quơ tay múa chân rồi?

Một thanh niên mang theo một chiến kiếm loang lổ vết rỉ tức giận nói.

Sau khi thấy toàn bộ tu sĩ bộ lạc của a Đóa đều đứng dậy, lão giả mặc áo xám biết cục diện không thể khống chế được bèn mở miệng nói.

- Địch nhân đã ở ngoài, hiện tại chúng ta tính tự loạn trận cước trước sao?

Lão giả mặc áo xám nói lên khiến tâm thân mọi người đều run lên. Lúc này nội đấu không thể nghi ngờ chính là một chuyện vô cùng ngu xuẩn.

- Vị công tử này.

Lão giả mặc áo xám đi tới bên cạnh Diệp Hạo nói.

- Ta không biết ngươi có phải cùng một bọn với tu sĩ ngoại giới hay không, nhưng vì để tránh việc xảy ra tai họa ngầm không cần thiết, mời ngươi rời khỏi Hoa Thải tùng lâm chúng ta, được chứ?

Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói.

- Được.

- Diệp công tử.

A Đóa hoảng sợ nói.

- Không sao đâu, ta ra ngoài khuyên bọn hắn một chút.

Diệp Hạo nhìn a Đóa nhẹ nhàng nói.

- Có lẽ bọn họ sẽ buông tha tiến đánh các ngươi.

- Ngươi cho rằng ngươi là ai?

Thanh niên thân hình cao lớn hừ lạnh nói.

- A Kiện, im miệng.

Hôi y lão giả quát lớn, tiếp lấy ánh mắt ngưng trọng nhìn Diệp Hạo nói.

- Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của công tử?

- Diệp Hạo.

- Diệp Hạo?

Hôi y lão giả suy nghĩ một chút vẫn không thể nhớ được ở thành trì gần đây nhà nào có công tử tên Diệp Hạo.

Diệp Hạo cảm thấy mình ở Thần Vực có thể nói là thanh danh bay xa, nhưng Hoa Thải tùng lâm bị phong bế quá lâu, bọn họ sớm đã tách rời với ngoại giới. Hôi y lão giả chưa từng nghe qua vậy Diệp Hạo cũng không thể nào là đệ tử đại tộc.

Nghĩ như vậy hôi y lão giả cũng mất hứng thú nói chuyện với Diệp Hạo.

- Ngươi đi đi.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua a Đóa.

- Chờ ta trở lại.

- Bây giờ ngươi ra ngoài, bọn họ chưa chắc đã làm theo ngươi.

A Đóa bắt lấy cánh tay Diệp Hạo nói.

- Không sao đâu.

Diệp Hạo nghĩ như vậy đẩy tay a Đóa ra, hắn trước ánh nhìn chăm chú của toàn trường đi về phía trước.

Xa xa Diệp Hạo thấy được đội quân tướng sĩ đen nghịt. Diệp Hạo nhìn lướt qua phát hiện những tướng sĩ này cũng đạt đến 50 vạn. Dựa theo số lượng mà nói hai bên không chênh lệch nhau lắm, nhưng những tướng sĩ này lại có thể dễ dàng tàn sát tu sĩ những bộ lạc hầu như không còn.

Diệp Hạo đi về trước mấy bước liền cao giọng nói.

- Ta nghĩ chúng ta nên nói chuyện một chút!

Sưu!

Một mũi tên khắc bùa chú đâm về phía trái tim Diệp Hạo. Sắc mặt Diệp Hạo lập tức trầm xuống. Hắn tiện tay dùng một chiêu đã khống chế mũi tên kia vào trong tay, nhìn thoáng qua phù văn trên mũi tên lạnh lùng nói.

- Phù văn này viết thật rác rưởi.

Vừa nói vừa xuất thủ khắc xuống mấy đạo phù văn trên mũi tên, ngay sau đó đưa tay ném mũi tên ngược lại.

Sưu!

Âm thanh chói tai trực tiếp đánh vỡ không gian, lấy khí thế hơn cả sét đánh xuyên qua trái tim một thanh niên.

Thanh niên kia bưng bít lấy trái tim gục đầu ngã xuống dưới.

- Thiếu chủ.

- Thiếu chủ.

- Thiếu chủ.

Tất cả những tu sĩ đứng gần thanh niên kia đều hoảng. Phải biết bọn họ là thị vệ của thiếu chủ, kết quả hiện tại thiếu chủ dưới hàng trăm con mắt nhìn trừng trừng lại bị người ta bắn giết, bọn họ dù có chết cũng rửa không sạch tội.

- Vì thiếu chủ báo thù.

Một thị vệ lớn tuổi rút chiến kiếm ra chỉ vào Diệp Hạo nói.

- Vì thiếu chủ báo thù.

- Vì thiếu chủ báo thù.

Thanh niên kia cầm đầu mấy vạn tu sĩ cưỡi Thương Long câu vọt tới Diệp Hạo.

- Liêu tộc trưởng.

A Đóa thấy một màn như vậy vội vàng nhìn về phía hôi y lão giả kia nói. Hôi y lão giả trầm ngâm một chút đáp.

- Nhìn tình huống rồi nói sau.

- Diệp công tử dù cho có mạnh hơn cũng khó có thể là đối thủ của mấy vạn danh tướng.

A Đóa lo lắng nói.

- Liêu tộc trưởng, đây chính là chiến trận, ai cũng không thể đỡ được.

A Vũ hận không thể lập tức cầm dao ra ngoài.

- Hiện tại không được nhúc nhích.

Hôi y lão giả nhìn a Vũ một cái trịnh trọng nói. A Đóa do dự một chút liền nhìn về phía tộc nhân của mình nói.

- Tất cả tộc nhân, nghe theo hiệu lệnh của ta, chúng ta lao ra nghĩ cách cứu viện Diệp công tử.

- Tuân mệnh.

Mấy vạn tộc nhân của bộ lạc của a Đóa giơ pháp bảo trong tay rống to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận