Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3060: Rắp Tâm Hại Người.

- Tống sư tỷ, nhiệm vụ lần này đừng nhận.

cái này tờ đơn đừng tiếp.

Giang Tiểu Kiều kéo Tống Ngọc Nhi éo sang một bên rồi nói.

Tống Ngọc Nhi không hiểu hỏi.

- Vì sao?

- Vừa rồi Diệp công tử nói cho ta biết chúng ta liên thủ cũng không đủ cho Dương công tử nhét kẻ răng.

Giang Tiểu Kiều trịnh trọng nói.

Tống Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn Diệp Hạo ở xa xa một cái, hơi chút trầm ngâm rồi trầm giọng nói.

- Thù lao lần này là Tử Đồng quả, mà Tử Đồng quả liên quan đến việc lần này ngươi có thể tiến lên một bước được hay không, chúng ta không thể buông tha.

- Tống sư tỷ, không thể bởi vì một tử Đồng quả mà khiến tỷ muội chúng ta mạo hiểm được.

Giang Tiểu Kiều nghe Tống Ngọc Nhi nói như vậy lập tức cấp gáp.

- Vả lại ta cũng không tin Dương Tử Tinh dám gây bất lợi gì với chúng ta?

Tống Ngọc Nhi lạnh lùng nói.

- Thượng Thanh cung chúng ta cũng không phải dễ trêu chọc.

Tống Ngọc Nhi nhìn thấy Giang Tiểu Kiều còn đang định nói liền đánh gãy lời nàng.

- Được rồi, chuyện này coi như chưa xảy ra, ai đi đường nấy.

Nói xong Tống Ngọc Nhi liền đi tới bên người bạch y thanh niên nói.

- Dương công tử, ngươi chuẩn bị xong chưa?

- Ta không cần chuẩn bị làm gì, lần này ta tới Thiên Dục thành là để dạo chơi.

Dương Tử Tinh nói xong lại cất quạt xếp, nhìn qua giống như công tử văn nhã.

- Vậy bây giờ chúng ta đi thôi.

Tống Ngọc Nhi nói khẽ.

Mà lúc này Giang Tiểu Kiều lại đi tới bên người Diệp Hạo.

- Diệp công tử, Tống sư tỷ không nghe lời của ta.

- Các ngươi nói chuyện ta cũng nghe thấy, sư tỷ của ngươi cũng là vì tốt cho ngươi.

Diệp Hạo nói đến đây liền đưa cho Giang Tiểu Kiều một vòng tay.

- Ngươi đeo cái này lên đi.

Nhìn thoáng qua vòng ngọc, Giang Tiểu Kiều biến sắc.

- Diệp công tử, cái này quá trân quý.

Giang Tiểu Kiều liếc mắt liền nhìn ra vòng ngọc này được luyện từ vật liệu Cấm Kỵ cấp.

- Nếu ngươi không muốn chết thì mang theo.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Giang Tiểu Kiều lập tức hiểu rõ.

- Cái vòng tay này?

- Nhớ kỹ, mang theo.

Diệp Hạo nhìn Giang Tiểu Kiều nói.

- Được.

Giang Tiểu Kiều chần chờ một chút rồi đeo vòng ngọc vào tay.

- Ta đi trước.

Diệp Hạo nói xong liền rời khỏi.

Đợi đến Giang Tiểu Kiều trở lại đám người, một thiếu nữ phát hiện vòng ngọc trên cổ tay Giang Tiểu Kiều.

- Tiểu Kiều, vòng ngọc này của ngươi từ đâu đến?

- Vòng tay thật đẹp.

- Vòng tay này không phải là vòng tay bình thường, các ngươi nhìn phù văn trận đạo trên vòng ngọc này đi.

Tống Ngọc Nhi cũng xông tới.

Nàng quan sát vòng ngọc trên cổ tay Giang Tiểu Kiều một hồi rồi kinh ngạc nói.

- Giá trị của vòng tay này không hề nhỏ.

Cái vòng ngọc này được chế tạo từ vật liệu Cấm Kỵ cấp.

- Diệp công tử đưa cho ta.

Giang Tiểu Kiều cười hì hì nói.

- Tiểu Kiều.

Nghe đến đây sắc mặt Tống Ngọc Nhi lập tức thay đổi.

- Trả vòng tay này lại cho hắn.

- Tống sư tỷ, sao ngươi có thể hung dữ như thế chứ?

Giang Tiểu Kiều chưa từng thấy Tống Ngọc Nhi dùng loại giọng này nói chuyện vơi snangf.

- Tổ huấn của Thượng Thanh cung ngươi sẽ không quên chứ?

- Không hề.

Nói đến đây trong lòng Giang Tiểu Kiều bỗng nhiên đau xót, lời kế tiếp cũng không thể nói.

Tổ huấn của Thượng Thanh cung, không được có đạo lữ, người vi phạm đáng chém.

- Trả vòng tay này lại đi.

Tống Ngọc Nhi lo lắng nói.

- Thừa dịp bây giờ tình cảm chưa sâu, tốt nhất vẫn nên cắt đứt tư tưởng từ sớm thì tốt hơn.

Giang Tiểu Kiều nhìn vòng ngọc một hồi nói.

- Chờ đến lúc trở lại tông môn, ta sẽ tháo ra.

Giang Tiểu Kiều không quên lời cảnh báo của Diệp Hạo.

- Ngươi... Được rồi.

ống Ngọc Nhi rất muốn cưỡng ép bắt nàng tháo vòng ngọc xuống, nhưng nhìn thấy tâm tình mất mát của Giang Tiểu Kiều, lòng của nàng cung không tự chủ được mà mềm nhũn ra.

Hành trình tiếp theo cũng rất buồn bực.

Giang Tiểu Kiều yên lặng đã ảnh hưởng đến mọi người.

Chỉ có Dương Tử Tinh thỉnh thoảng đi theo chúng nữ vui đùa.

Hôm nay khi mọi người qua một mảnh rừng cây, Tống Ngọc Nhi trầm giọng nói.

- Mọi người chú ý cảnh giới.

Bên trong rừng tùng này yêu thú tung hoành, thường xuyên có yêu thú đả thương người.

Nghe vậy toàn bộ mọi người đều ngưng trọng nhìn xung quanh, cho dù Giang Tiểu Kiều rầu rĩ không vui cũng giữ vững tinh thần.

Khi vân chu chạy được vài phút đồng hồ, từng đợt tiếng kêu vang lên từ bốn phương tám hướng.

- Đây là tiếng kêu của kim cương vẹt!

Sắc mặt Tống Ngọc Nhi đại biến.

- Đáng chết! Chúng ta bị kim cương vẹt bao vây.

Giang Tiểu Kiều bất an nói.

Chưa qua mấy hơi thở, ngàn con kim cương vẹt đã bao phủ hết vân chu.

Cầm đầu trong đó và bốn con vẹt Cấm Kỵ cấp.

- Tiểu Kiều, chút nữa ta phụ trách công kích, sau lưng giao cho các ngươi. Chư vị tỷ muội, các ngươi phụ trách hai cánh.

Tống Ngọc Nhi sắp xếp xong xuôi liền lái vân chu phóng đi về phía trước.

Tống Ngọc Nhi cho rằng mình có thể giao thủ cùng với Cấm Kỵ cấp.

Dù sao Tống Ngọc Nhi cũng có tu vi Nửa Bước Cấm Kỵ.

Thế nhưng đợi đến khi vừa tiếp xúc, Tống Ngọc Nhi liền nhận ra mình quá đều cao bản thân rồi.

Cường giả Cấm Kỵ sở dĩ xưng là Cấm Kỵ là có nguyên nhân, một đòn mạnh nhất của nàng không ngờ lại không thể làm đối phương lung lay, nhưng lực phản chấn cường đại lại khiến máu huyết trong cơ thể nàng dâng lên.

- Tống sư tỷ, ngươi không sao chứ?

Giang Tiểu Kiều bất an nói.

- Bây giờ xem ra chỉ có thể vận dụng lá bài tẩy của tông môn.

Tống Ngọc Nhi nói xong trong tay liền xuất hiện một tấm pháp chỉ tử sắc.

Nhưng vào lúc này Tống Ngọc Nhi cảm thấy đầu óc mình mê muội.

Sắc mặt của nàng lập tức thay đổi.

- Không tốt, có độc.

Tống Ngọc Nhi vừa nói đến đây, tỷ muội bên cạnh nàng cũng ngã quỵ.

Dương Tử Tinh gấp quạt xếp lại, trên mặt là ý cười tà khí.

- Phong Nguyên tán, thoạt nhìn hiệu quả cũng không tệ.

- Dương Tử Tinh, ngươi muốn làm cái gì?

Tống Ngọc Nhi run rẩy, khó tin nhìn Dương Tử Tinh.

Lúc này Tống Ngọc Nhi hối hận rồi.

Mấy ngày trước Tống Ngọc Nhi còn bí mật đề phòng Dương Tử Tinh, thế nhưng thời gian dần qua nàng cũng buông lỏng cảnh giác, ngay lúc chiến đấu vừa rồi nàng lại càng không để ý tới Dương Tử Tinh.

Kết quả nàng sập bẫy.

- Ngươi nói muốn ta làm cái gì đây?

Dương Tử Tinh nói xong nuốt ngụm nước miếng.

- Đối với nữ đệ tử Thượng Thanh cung các ngươi, ta đã muốn từ lâu lắm rồi.

- Dương Tử Tinh, ngươi không sợ sẽ đem tai hoạ đến Dương gia các ngươi sao?

Khi nói câu này, Tống Ngọc Nhi đang co quắp nồi trên mặt đất.

- Dương gia? Có lẽ ngươi không biết từ ba tháng trước ta đã bị trục xuất khỏi Dương gia rồi.

Dương Tử Tinh ha ha cười nói.

- Thật ra ta rất hi vọng Thượng Thanh cung các ngươi hủy diệt Dương gia, như vậy ta cũng không cần tự mình xuất thủ.

- Dương Tử Tinh, ngươi điên rồi.

Tống Ngọc Nhi có thể nhìn ra khi Dương Tử Tinh nói câu này, hắn đã căm hận Dương gia đến tận xương tuỷ.

Không hề nghi ngờ sau khi tông môn tra ra được Dương Tử Tinh, họ nhất định sẽ giận chó đá mèo lên Dương gia.

Đây là điều chắc chắn.

- Ha ha, điên? Đợi chút nữa ngươi sẽ biết thế nào mới gọi là điên?

Dương Tử Tinh vừa nói vừa đi về phía Tống Ngọc Nhi.

Tống Ngọc Nhi lập tức run lẩy bẩy lên.

Cho dù bình thường Tống Ngọc Nhi đều thể hiện mình mạnh mẽ, nhưng giờ khắc này nàng chỉ là một nữ nhân nhu nhược mà thôi.

Mắt thấy Dương Tử Tinh đi đến bên người Tống Ngọc Nhi, âm thanh của Giang Tiểu Kiều vang lên bên tai hắn.

- Dương Tử Tinh, không cho phép ngươi đụng vào Tống sư tỷ ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận