Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2556: Tiệt Hồ

Khi Diệp Hạo nhìn thấy tiểu lô này lần đầu tiên đã có một cảm giác. Tiểu Lô này chính là pháp bảo bản mệnh của hắn. Cái gì gọi là pháp bảo bản mệnh?

Đó chính là pháp bảo được tẩm bổ từ tinh huyết của mình. Cũng giống như cờ chiến của Ma Tôn, Phá Đạo tán của Phá Đạo Vương, Đả Thần tiên của cường giả Hoang Vực. Đều có cấm kỵ năng lực. Nhưng khi chó con nhìn thấy tiểu lô kia ánh mắt của hắn cũng phát sáng lên.

- Tiểu Lô do hỗn độn lưu tương tẩm bổ mà thành?

Trong ánh mắt chó con toát ra ánh sáng lấp lánh. Hắn há mồm khẽ hấp liền nuốt mười giọt hỗn độn lưu tương vào. Sau một khắc toàn thân của hắn toát ra đủ loại quy tắc huyền ảo, những quy tắc này hóa thành gợn sóng vô hình thủ hộ xung quanh Diệp Hạo. Mà lúc này nhục thân của Diệp Hạo đã sớm muốn sụp đổ.

- Tiểu tử, ngươi cũng quá liều rồi.

Chó con bất đắc dĩ nói.

Diệp Hạo há miệng nuốt một viên Liệu Thương Thần Đan đỉnh cấp, tiếp lấy đưa tay ngắt dây leo trên Tiểu Lô.

- Không ngờ đây lại là dây leo?

Tiểu cẩu giật mình nói.

- Dây leo?

Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Hạo nghe đến cái tên này?

- Trong thời đại kia của chúng ta dây leo đã biến mất hoàn toàn.

Chó con hơi xúc động nói.

- Tương truyền dây leo chính là nhóm sinh linh đầu tiên được sinh ra.

Sắc mặt Diệp Hạo không khỏi thay đổi.

Sinh linh thuộc nhóm đầu tiên?

Vậy phải lâu đời đến mức nào?

- Tiểu tử, lần này ngươi kiếm được lợi lớn rồi.

Tiểu cẩu có chút hâm mộ nói.

- Dây leo kết ra Tiểu Lô a, tương lai không nói quét ngang thiên hạ cũng không khác gì mấy.

Diệp Hạo đắc ý mà lấy Tiểu Lô trên dây leo xuống, hỏi tiếp.

- Ta có thể mang theo gốc dây leo này đi được không?

Chó con cũng phải lảo đảo.

- Đừng làm bậy?

Hai tay Diệp Hạo dò xét tính kéo một lần, phát hiện dây leo không nhúc nhích tí nào, hơi chút trầm ngâm cuối cùng ngắt một mảnh lá cây xuống.

- Ngươi hái lá của dây leo làm gì?

- Dây leo nghịch thiên như vậy, chẳng lẽ lá cây lại vô dụng?

- Nói cũng đúng, nhưng ta cũng không thể kiên trì thêm nữa đâu?

Trong giọng nói của chó con khi nói ra câu này cũng toát ra một tia đau đớn. Trong lòng Diệp Hạo giật mình. Hắn tiện tay hái thêm ba mảnh lá cây rồi mới chạy ra xa. Đợi đến khi ra khỏi khu vực này Diệp Hạo lập tức lách mình tiến vào tiểu thế giới.

- Ngươi làm gì vậy?

Chó con không hiểu hỏi.

- Nếu ta ra ngoài trong trạng thái này chỉ cần vài phút sẽ bị oanh sát, ngươi có tin không?

Diệp Hạo trầm giọng nói.

Tu sĩ phía dưới đều nhìn thấy Diệp Hạo tiến vào chỗ sâu thương khung. Chút nữa hắn nói hắn không lấy được thứ gì, ai lại tin chứ?

Một thời gian sau đó Diệp Hạo đều ở trong tiểu thế giới chữa thương.

- Có thể đánh đi vào không?

Khinh La nhìn thấy Diệp Hạo chậm chạp vẫn chưa ra bèn hỏi Phá Đạo tán.

- Có thể.

Phá Đạo tán trả lời.

- Nhưng ta chỉ có thể kiên trì mười cái hô hấp thôi.

- Chỉ có mười lần hô hấp thôi sao?

Khinh La có chút bất mãn nói.

- Ta còn phải kháng lại trật tự của Hỗn Độn thế giới nên ta cũng không thể kích thích quá đáng đến bọn chúng.

Phá Đạo tán bình tĩnh nói.

- Ta có thể vì ngươi tranh thủ thời gian mười lần hô hấp thôi.

- Mười lần hô hấp thì mười lần hô hấp.

Khinh La vừa rồi nói đến đây đột nhiên cảm ứng được cái gì đó. Từ xa một bạch y thanh niên cầm trong tay kim sắc trường tiên bước đi tới gần chỗ sâu thương khung.

Không phải chí tôn Vũ tộc thì là ai được?

- Rốt cục ngươi cũng xuất hiện.

Hai mắt Mạc Vân Sơn ánh sáng lạnh lẽo.

- Mạc Vân Sơn, đừng nói với ta rằng người này chính là người mà ngươi kêu ta đối phó đấy?

Sắc mặt Vô Thượng có chút khó coi nói.

- Đúng vậy.

- Chưa nói đến tu vi tên kia đã đặt chân tới Hợp Thần cảnh tầng thứ mười hai, chỉ mỗi cây roi trong tay gia hỏa đó thôi đã đủ để người ta khó có thể đối phó rồi.

Vô Thượng trịnh trọng nói.

- Uy năng của pháp bảo trong tay lão tổ Thông Thiên tông của ta cũng không bằng một phần mười của nó đấy.

- Đợi đến hắn đi vào chỗ sâu thương khung, cây roi kia cũng không thể sử dụng được.

Mạc Vân Sơn nhìn Vô Thượng nói.

- Mà đây cũng chính là cơ hội duy nhất của chúng ta.

- Ngươi chắc chứ?

Vô Thượng nghi ngờ nói.

- Ngươi cảm thấy loại chuyện này ta lại đi đùa giỡn với ngươi sao?

Mạc Vân Sơn nghiêm túc nói.

- Chờ Diệp Hạo.

Vô Thượng trầm ngâm một chút nói.

Đúng lúc này nam tử Vũ tộc nam tử kia cầm trong tay Đả Thần tiên giết hết thương khung chỗ sâu.

- Ngươi còn muốn đi sao?

Phá Đạo tán hỏi.

- Chờ một chút.

Khinh La suy nghĩ một chút nói.

Thanh niên Vũ tộc sau khi tiến vào trong chỗ sâu thương khung liền thẳng hướng đi đến chỗ dây leo. Khi hắn nhìn thấy Tiểu Lô trên dây leo đã bị hái đi lập tức trong mắt nổ ra sát cơ kinh khủng.

- Ai? Ai dám lấy vận mệnh của ta ra?

Thanh niên Vũ tộc kia tức giận. Vì sao hắn lại ở chỗ này chờ đợi nhiều năm như vậy, còn không phải vì chờ Tiểu Lô thành thục sao. Nhưng bây giờ đã có người hẫng tay trên. Sao hắn lại không giận được?

Đả Thần tiên yên lặng.

- Có thể tìm ra là người nào đoạt đi vận mệnh của ta không?

Thanh niên Vũ tộc kia hỏi.

- Thiên cơ nơi này quá hỗn độn, tra không được.

Đả Thần tiên trả lời.

- Vậy ta chỉ cần giết hết toàn bộ đám tu sĩ ở đây là được.

Thanh niên Vũ tộc kia quay người bước về phía dưới. Đối với hỗn độn lưu tương ở nơi này hắn không thèm để ý. Bởi vì lần trước hắn cũng đã lấy đủ hỗn độn lưu tương rồi. Lại lấy thêm cũng không có gì hay. Sau khi thanh niên Vũ tộc kia xuất hiện ở giữa không trung, hắn giật trường tiên trong tay về phía hư không một phát.

Gần một trăm hung thú, gần một ngàn Lưu thú, mấy chục vị thiếu niên chí tôn ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng chưa phát ra đã hóa thành mảnh vỡ.

- Chuyện gì vậy?

- Cây roi trong tay vị này thật là khủng khiếp.

- Tản ra.

Vô Thượng không vui nhìn thoáng qua Mạc Vân Sơn.

- Không phải ngươi nói cây roi trong tay của hắn không thể sử dụng sao?

- Hôm nay các ngươi đều phải chết.

Thanh niên Vũ tộc kia nói xong Đả Thần tiên trong tay liền hóa thành một tầng ánh sáng rực rỡ bao phủ toàn trường bên trong.

- Hắn bất quá cũng chỉ là một tu sĩ, dù có mạnh thì có thể mạnh đến mức nào chứ?

- Ta không tin một mình hắn có thể đơn đấu với một đám chúng ta.

- Giết hắn.

Dưới sự mê hoặc của một vài thiếu niên chí tôn mấy trăm đầu Lưu thú cùng hung thú đều đồng lòng giết tới thanh niên Vũ tộc kia. Thanh niên Vũ tộc lạnh lùng nhìn một màn này, hai cánh sau lưng hắn vỗ nhẹ, lửa cháy ngập trời hóa thành một biển lửa, biển lửa đi tới chỗ nào những Lưu thú cùng hung thú đều vẫn lạc.

- Cái gì?

- Người thanh niên này chắc chắn đã đạt đến Hợp Thần cảnh tầng thứ mười hai.

- Tiềm năng của hắn có lẽ đạt đến đại năng cảnh a.

Liền ở trong sân thiếu niên chí tôn cảm thấy khiếp sợ đồng thời Khinh La trầm giọng nói.

- Người thanh niên này là thiếu niên chí tôn đứng đầu ở Vũ tộc, trong tình huống đồng giai cơ hồ không hề có đối thủ, bây giờ chúng ta chỉ có thể liên thủ mới có phần thắng, nếu không sẽ bị hắn giết sạch.

- Vì sao ngươi lại biết rõ như vậy?

Vô Thượng nghi ngờ nhìn Khinh La nói.

- Bởi vì Vũ tộc bọn hắn đã từng thiếu chút nữa là có thể thống nhất Đại Hoang chúng ta, có thể nói Vũ tộc chính là địch nhân của toàn bộ chủng tộc ở Đại Hoang.

Khinh La nhìn Vô Thượng trịnh trọng nói.

Trái tim của Vô Thượng không khỏi chậm một nửa nhịp. Vũ tộc thiếu chút nữa là có thể thống nhất toàn bộ Đại Hoang?

Như vậy sẽ mạnh đến mức nào chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận