Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2547: Ẩn Giấu Thực Lực

Trên con đường tu hành ai cũng không thể cam đoan đại đạo bản thân hoàn hảo không tì vết được. Dù là cường giả đại năng cũng như thế. Nhưng chỉ cần tôi luyện là có thể giải quyết được vấn đề này. Nó có thể tôi luyện đại đạo của ngươi, mài giũa những tì vết trong đại đạo, để đạo tâm của ngươi càng thêm vững chắc. Bởi vậy khi âm thanh Diệp Hạo rơi xuống trên mặt đám người Thái Sử Vĩnh Huy đều lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

- Không ngờ là nơi có thể tôi luyện.

- Như vậy có thể tăng lên sức chiến đấu a.

- Chúng ta nhanh đi tăng lên thôi.

Khi đám người Thái Sử Vĩnh Huy đang nhao nhao muốn thử bỗng một thanh niên mặc áo trắng đi tới.

- Diệp tông chủ, giá trị nơi tôi luyện này chắc hẳn ngươi cũng biết, không bằng chúng ta liên thủ chiếm lấy nơi này, thế nào?

Bạch y thanh niên trịnh trọng nói.

- Không hứng thú.

Diệp Hạo từ chối.

Bạch y thanh niên còn đang định nói đã bị Diệp Hạo cắt ngang.

- Mảnh ma luyện này tạo ra chấn động quá mạnh, không qua bao lâu rất nhiều chí tôn đều sẽ chạy đến, đến lúc đó ngươi cảm thấy chúng ta có thể ngăn được ai đây?

Bạch y thanh niên giật mình liền cười khổ nói.

- Là ta suy tính không chu toàn.

- Nhưng so với những tu sĩ khác chúng ta vẫn chiếu được nhiều lợi lộc hơn một chút.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Thừa dịp bọn họ còn chưa tới chúng ta phải mau chóng tôi luyện đi.

Nói xong đám người Diệp Hạo liền đi tới về phía vách đá. Rất nhanh đám người Thái Sử Vĩnh Huy đềm cảm giác được từng đợt năng lực cản trở.

- Nhất định phải đi đến cực hạn của các ngươi, như vậy mới có thể đạt được hiệu quả tối đa.

Diệp Hạo trịnh trọng nói.

Trong lòng Thái Sử Vĩnh Huy yên lặng gật gật đầu. Bọn họ biết rõ lần này tu luyện cũng không thể giúp khả năng chiếu đấu tăng mạnh, nhưng dù chỉ tăng lên một hai thành cũng là vô cùng đáng quý.

Phải biết tăng lên một hai thành khiến bọn họ có thể trấn áp được bản thân lúc trước. Hơn nữa cơ duyên cứ lần lượt chồng chất lên nhau cuối cùng cũng sẽ xảy ra thay đổi. Chỉ là rất nhanh Thái Sử Vĩnh Huy, Sắc Vi tiên tử, Dược Tị Thế đã không thể đi tiếp, bởi vì lực cản trở phía trước lớn đến mức bọn họ không thể chấp nhận được. Đi đến cực hạn đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng vượt quá cực hạn cũng tạo thành tổn thương tới căn cơ. Lúc này đi theo sau lưng Diệp Hạo là Bạch Tiểu Bạch cùng Vương Túy Mặc

Bất quá càng đi tới Diệp Hạo liền nhíu mày. Bởi vì hai vị này vốn đã nên dừng lại không chịu dừng. Thần niệm Diệp Hạo quét qua lại phát hiện hai người bọn họ bí mật phân cao thấp.

- Ở đây đã vượt quá cực hạn của các ngươi rồi.

Diệp Hạo quay người trịnh trọng nói.

- Nếu thực sự làm thương tổn tới căn cơ, đến lúc đó khóc cũng không xong đâu.

- Ta không sao.

Vương Túy Mặc thấp giọng nói.

- Ta còn có thể kiên trì.

Bạch Tiểu Bạch cắn răng nói.

Diệp Hạo vung tay lên bức hai người bọn họ lui mấy chục mét.

- Hai người các ngươi cứ ngoan ngoãn ở chỗ này tu hành đi.

Nhận thấy các nàng vẫn còn muốn tiến lên Diệp Hạo nghiêm nghị nói.

- Ai tiến lên nữa, con đường phía sau cứ tự bản thân mình đi.

Không thể không nói Diệp Hạo uy hiếp vẫn vô cùng hiệu quả, hai nữ không hẹn mà cùng ngừng lại, ngay sau đó cũng yên lặng khoanh chân ngồi xuống. Diệp Hạo nhìn các nàng một chút mới tiếp tục tiến lên. Bạch y thanh niên cùng mấy thiếu niên chí tôn thấy một màn như vậy mới thấy rõ chênh lệch giữa mình và Diệp Hạo. Bởi vì bọn hắn từ sớm đã ngừng lại, nhưng Diệp Hạo vẫn chưa đạt tới cực hạn, nhìn dáng vẻ của hắn như có thể đi đến trước mặt vách đá.

Một bước!

Hai bước!

Ba bước!

Dưới ánh nhìn soi mói của mọi người khoảng cách giữa Diệp Hạo cùng vách đá ngày càng gần. Nhưng cuối cùng khi Diệp Hạo cách mặt vách đá tầm mười mét lại dừng lại.

- Đáng tiếc.

- Cuối cùng vẫn không thể đi đến trước mặt vách đá được.

- Con số này cũng đã vô cùng khủng bố rồi đấy.

Theo thời gian trôi qua thiếu niên chí tôn đi tới nơi này ngày càng nhiều. Khi những thiếu niên chí tôn kia nhìn thấy thiếu niên phía trước trong mắt ai cũng đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Bởi vì chênh lệch giữa hai bên quá lớn. Trong đám bọn họ dù cho là người có thiên tư trác tuyệt nhất nhưng vẫn cách rất xa Diệp Hạo như cũ.

Không qua bao lâu Tuần Võ cùng hơn mười vị thiếu niên chí tôn vây quanh đi đến nơi này. Khi hắn nhìn thấy vị trí của Diệp Hạo từ sâu trong đáy mắt lộ ra một vòng chiến ý muốn thử sức, ngay sau đó hắn nhanh chân đi tới chỗ Diệp Hạo. Tuần Võ vẫn luôn không phục với đám người Diệp Hạo. Hắn cảm thấy dù hai bên có chênh lệch nhưng cũng sẽ không chênh lệch quá lớn. Hôm này chính là một dịp rất tốt để chứng minh.

Chỉ là thời gian dần qua sắc mặt của hắn càng trở nên ngưng trọng. Phía trước giống như lấp đầy những bức tường vô hình ngăn cản đường đi của hắn, cứ mỗi lần hắn bước về phía trước một bước đều phải vô cùng nỗ lực.

Mười bước!

Chín bước!

Tám bước!

Khi Tuần Võ cách Diệp Hạo còn sáu bước hắn cũng không thể tiếp tục tiến lên một bước nào nữa. Hắn biết nếu bản thân liều mạng tổn thương căn cơ đại đạo vẫn có thể tiến đến hai, ba bước nữa. Nhưng đáng giá sao?

Hắn không thể đứng ngang hàng hoặc hơn Diệp Hạo cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Hắn ngước nhìn bóng lưng Diệp Hạo rồi điều hòa hô hấp ba lần, cuối cùng vẫn khẽ thở dài một hơi.

- Tuần Võ vẫn không phải là đối thủ của Diệp Hạo.

- Sức chiến đấu của Tuần Võ nhiều nhất cũng không khác Ứng Long là mấy, Diệp Hạo lại còn có thể trấn áp được sự hiện diện của rồng đấy.

- Tuần Võ kém hơn Diệp Hạo cũng là chuyện bình thường.

- Chỉ là không biết hai vị Vô Thượng cùng Mạc Vân Sơn có thể đi bao xa?

Khi mọi người đang đàm luận, thân ảnh Mạc Vân Sơn cùng Vô Thượng xuất hiện ở nơi này.

Hai người liếc nhau liền không hẹn mà cùng đi đến phía vách đá. Hai người rất nhanh đã vượt qua Tuần Võ. Nhưng khi cách Diệp Hạo còn ba bước hai người bon hắn mới đi chậm lại.

Hai bước!

Một bước!

Ngang hàng.

Đến chỗ này Mạc Vân Sơn mới ngừng lại. Thân thể của hắn run rẩy kịch liệt, trong mắt càng lộ ra vẻ giãy dụa, bất quá cuối cùng vẫn thở dài một tiếng. Vô thượng cũng giãy dụa như vậy, khác biệt là hắn lại bước ra đứng trước Diệp Hạo cùng Mạc Vân Sơn một bước.

Toàn trường vì đó xôn xao.

- Vô thượng không hổ là Thiếu Tông Chủ Thông Thiên.

- Thật lợi hại.

- Ngay cả danh tiếng của Diệp Hạo cùng Mạc Vân Sơn cũng bị che lấp.

- Nghe nói Vô Thượng là một vị đại nhân vật chuyển thế trùng tu của Thông Thiên Tông.

- Trong rất nhiều thế lực Nửa bước đại năng Thông Thiên tông cũng đã bộc lộ tài năng, Vô Thượng có biểu hiên như vậy cũng hợp tình hợp lý.

Vương Túy Mặc lại cắn môi một cái, trong lòng cũng hơi không thoải mái. Trong lòng nàng Diệp Hạo luôn là vô địch. Nhưng bây giờ danh tiếng của Diệp Hạo bị che mất. Nhưng đối với những tứ này thần sắc Diệp Hạo cũng không thay đổi chút nào, hắn chỉ là lẳng lặng dựa vào địa thế nơi này để tôi luyện đại đạo bản thân. Lúc này Thiên Địa lư đồng trong đan điều của hắn đang dung luyện rất nhiều đại đạo, dưới áp lực của địa hình nơi đây nhiệt độ lư đồng dần dần tăng lên, rất nhiều đại đạo trong lư đồng đang tẩy đi tạp chất trở nên càng thêm tinh khiết. Đây cũng là một loại dần tăng lên. Chỉ là Diệp Hạo lại phát hiện khu vực sông núi này không đủ mãnh liệt, không có cách nào giúp cho Diệp Hạo xảy ra tiến hóa vượt trội. Nhưng dù sao có chút ít còn hơn không. Thật ra Diệp Hạo không phải không thể đi về phía trước, chỉ là hắn cảm thấy dù đi về phía trước cũng không giá trị. Dù có đi đến trước mặt vách đá cũng không thể nào làm cho hắn tiến hóa nhanh chóng được.

Nếu đã như vậy thì cần gì làm bại lộ thực lực của mình chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận