Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 904: Va Chạm Hầu Tước

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team : Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

---------------------------

- Muội muội của ngươi phóng ngựa va vào Hầu Tước, chẳng lẽ các ngươi muốn phủi mông đi?

Diệp Hạo vừa nói xong, toàn tường vì đó xôn xao.

Toàn thân Hồ Sâm run lên.

- Ngươi nói cái gì?

Hồ Sâm nhìn chằm chằm Vô Danh, trong lòng hắn có một dự cảm không tốt.

- Trừng lớn mắt chó của ngươi nhìn xem đây là cái gì?

Vô Danh nói xong cầm lệnh bài treo bên hông mình, trên lệnh bài rõ ràng viết một ký tự cổ lão.

Hầu!

Khôn mặt Hồ Vi biết không còn chút máu:

- Không… Không có khả năng.

- Có muốn đến Tiên Đình nghiệm minh thật giả không?

Vô Danh lạnh lùng nhìn Hồ Vi nói.

- Ta trả mười vạn Trung Phẩm Tiên Thạch lại cho các ngươi.

Hồ Sâm vội nói.

Tuổi trẻ như vậy mà đã có chức vị Hầu Tước, vị này mang ý nghĩa gì?

Hồ Sâm cũng đã đoán được.

Bởi vì đoán được nên hắn mới biết bản thân đã chọc một rắc rối lớn thế nào?

- Ta chỉ muốn hỏi muội muội ngươi một câu, nàng phóng ngựa va chạm vào một Hầu Tước, nếu không phải Hầu Tước này có chút tu vi thì có thể sẽ chết trong tay nàng rồi, chuyện này có phải Hồ gia các ngươi nên cho ta một lời giải thích không?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Trên trán Hồ Sâm chảy mồ hôi như mưa.

Lúc này, một thị vệ đi theo Hồ Sâm lặng lẽ lui đi.

Khoảng nửa phút sau, một người trung niên mặt Giáp Trụ màu đen long hành hổ bộ đi tới.

Trung niên này vừa đi tới lập tức tác một bàn tay thật mạnh lên mặt Hồ Sâm.

Hắn ngay tại chỗ phun ra một ngụm máu tươi, trong máu còn kèm thêm mấy chiếc răng.

- Nghịch tử.

Hồ Mãnh tức giận quát.

Vô Danh nhếch miệng nói:

- Hồ tướng quân, tất cả mọi người không phải mù, ngươi làm những chuyện này cho ai nhìn?

Nếu Hồ Mãnh có ý định trừng phạt Hồ Sâm thì cũng sẽ không chỉ tát một cái vào mặt.

Lừa gạt ai đây?

Hồ Mãnh lộ vẻ lúng túng:

- Chuyện lần này do Hồ gia chúng ta sai, cho dù ngươi đưa ra điều kiện gì thì chúng ta cũng sẽ tiếp nhận.

- Chuyện này do con gái của ông gây ra.

Vô Danh chỉ Hồ Vi nói.

- Vậy thì ta sẽ giao Hồ Vi cho ngươi xử trí, cho dù làm nô tỳ cho ngươi cũng được.

Hồ Mãnh đá Hồ Vi tới trước mặt Vô Danh.

Khóe miệng Diệp Hạo lộ ra vẻ mỉm cười.

Vô Danh bất đắc dĩ:

- Đều nói tướng mạo của ngươi cũng xem trung hậu, hôm nay gặp được ngươi, ta phát hiện nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo.

Hồ Mãnh có thể đã đoán ra thân phận của Vô Danh.

Nên muốn đưa con gái của mình làm thị nữ cho hắn.

Đến lúc đó, Hồ gia có thể trèo lên cành cây cao này.

- Ta không hiểu ngươi đang nói gì?

Hồ Mãnh giả bộ không hiểu hỏi lại.

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Hồ Mãnh, Vô Danh có cảm xúc muốn đánh hắn một trăm lần.

Trang cọng lông ấy!

- Bồi thường cho ta hai mươi vạn Trung Phẩm Tiên Thạch, chuyện này chúng ta sẽ bỏ qua.

- Không được.

Hồ Mãnh kiên định lắc đầu.

- Tai họa lần này do Tiểu Vi gây ra, nó phải gánh chịu quả đắng, nếu không sau này sẽ còn vi phạm nữa.

Nói đến đây, Hồ Mãnh nhìn về phía Hồ Vi.

- Sau này, con hãy đi theo vị công tử này biết không? Vị công tử này bảo con làm gì thì nhất định phải làm.

- Phụ thân, người không cần con nữa hả?

Hồ Vi nghe thấy vậy, sắc mặt trắng bệch nói.

Hồ Mãnh tức giận giậm chân.

Sao Hồ Vi lại không thấy rõ tình huống trước mắt vậy?

Hồ Sâm cũng không biết nói gì, đánh truyền âm cho muội muội của mình.

- Muội muội khờ của ta, muội có biết rõ người trước mặt em là ai không?

- Là ai?

- Tiên Vương tương lai a.

- Tiên Vương?

Trái tim Hồ Vi rung lên.

- Cha chúng ta lập bao nhiêu công lao mới có thể lấy được Tước Vị Hầu Tước, nhưng người thanh niên trước mắt này mới tuổi trẻ như vậy đã có chức vị đó, muội cảm thấy hắn là người bình thường hả?

- Chỉ có một loại khả năng.

- Khả năng này chính là vị này ở thời điểm Tranh Bá Tái thể hiện chiến lực ba mươi ba chuyển.

- Ba mươi ba chuyển có ý nghĩa gì, chắc muội rõ hơn ca nhỉ?

Hồ Vi nghe được như thế hơi chần chờ một chút rồi đáp.

- Con nghe lời phụ thân.

Vô Danh nhếch miệng.

Thần niệm khẽ động lấy túi càn không trên người Hồ Sâm cầm trong tay mình, sau đó, Vô Danh nhìn cũng không nhìn ném cho Diệp Hạo, nói:

- Cho ngươi.

Diệp Hạo cười lấy Tiên Thạch trong túi càn khôn ra rồi ném trả lại cho Hồ Sâm.

- Chúng ta đi thôi.

Nhân gia thả tư thái thấp như vậy, ngươi còn có thể làm thế nào?

- Ừm.

Vô Danh gật đầu.

Ba người Vô Danh rời đi, Hồ Mãnh cho Hồ Vi một cái ánh mắt.

Hồ Vi vừa muốn đuổi theo đã phát hiện bản thân bị giam cầm.

- Phụ thân.

Hồ Vi nhìn Hồ Mãnh nói.

Hồ Mãnh vung tay lên chấn vỡ cấm chế do Vô Danh bố trí:

- Thôi, thiên kiêu dạng này không phải Hồ gia chúng ta có thể trèo cao lên a.

Ba người Diệp Hạo chưa đi được bao lâu đã bị một trung niên chặn đường.

Mà trung niên này thì ba người đều nhận biết.

- Lã Bản Năng, ngươi có ý gì?

Sắc mặt Vô Danh âm trầm lên tiếng.

- Gia Chủ nhà ta muốn mời ba vị đi một chuyến.

Lỗ Bản Năng trầm giọng nói.

- Vậy thì dẫn đường đi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Hắn không lo lắng Lỗ Bản Thụ làm trò quỷ gì.

Ba người Diệp Hạo xuất hiện ở Thành Trấn Đông mọi người hầu như đều biết.

Lỗ Bản Thụ khẳng định không dám ra tay lúc này.

Nếu không Lão Tổ Giang gia có khả năng sẽ đến đây.

Một nhóm ba người theo Lỗ Bản Năng xuyên qua trùng điệp hộ vệ, sau đó đi tới một thư phòng cực kỳ xa hoa. Trong thư phòng, một người trung niên mặc Kim Sắc Chiến Giáp ngồi nghiêm chỉnh bình tĩnh nhìn hồ sơ trong tay.

Nhìn thấy đám người Diệp Hạo đến, trung niên bỏ hồ sơ trong tay xuống, lên tiếng:

- Mời ngồi.

Ba người Diệp Hạo tự nhiên ngồi xuống.

Lỗ Bản Thụ đánh giá Diệp Hạo một cái, chú ý thấy Diệp Hạo khí định thần nhàn nhân tiện nói:

- Diệp Hạo, hôm nay ta mời ngươi đến thì sẽ nói thẳng ra.

- Như vậy tốt nhất.

Diệp Hạo cũng không thích quay tới quay lui.

- Chuyện tại Thánh Kiếm thành dừng lại ở đây.

Lỗ Bản Thụ nói xong, trước mặt bọn họ xuất hiện địa đồ Đông Vực:

- Nhưng tương lai Viêm Hoàng Tông các ngươi dù khuếch trương cũng không được vượt qua giới hạn này.

Diệp Hạo nhìn Lỗ Bản Thụ vạch ra giới hạn mỉm cười nói:

- Ngươi vạch một đường này nhưng đã chiếm một phần ba cương vực Đông Vực a.

Đông Vực có một trăm lẻ tám Vực.

Lỗ Bản Thụ vạch ra một cái chiếm đến ba mươi sáu Vực lớn.

- Lỗ gia chúng ta đầu tư ở những Vực này rất nhiều, vì vậy tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

- Ta muốn biết Lỗ gia các ngươi tại sao lại dám yêu cầu những địa bàn này?

Diệp Hạo nhìn Lỗ Bản Thụ nói:

- Theo ta được biết, thế hệ này của Lỗ gia chỉ có một thiên kiêu gọi Lỗ Hào Kiệt? Dù tương lai Lỗ Hào Kiệt có trở thành Tiên Vương thì Lỗ gia các người cũng chỉ có hai tiên vương thôi.

- Mà Viêm Hoàng Tông chúng ta hiện tại có ba Tiên Vương, tương lai có thêm bốn thậm chỉ nhiều Tiên Vương hơn nữa.

- Ba Tiên Vương?

Lỗ Bản Thụ kinh nghi nhìn Diệp Hạo nói.

- Sư phụ Vô Danh, sư tôn của ta, còn có sư tôn của Chu Độc Nhi, chẳng lẽ không phải ba Tiên Vương hả?

Diệp Hạo thuận miệng nói.

- Sư tôn của ngươi không phải Lão tổ Giang gia?

Lỗ Bản Thụ cau mày hỏi.

- Ta không biết người nào lan truyền tin này, nhưng ta chỉ có thể nói cho ngươi biết… ta với Giang gia chỉ có một chút sâu xa, chỉ có vậy thôi.

Diệp Hạo lắc đầu đáp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận