Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1440: Ta không mang tiền

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

Đến bao sương Địch Tân lập tức ngồi ngay vào vị trí chủ vị.

Mộng Bình cũng rất tự nhiên ngồi bên cạnh hắn, đồng thời còn kéo Tề Linh ngồi cạnh mình.

Cứ như vậy, Diệp Hạo bị xa lánh.

Tế Linh áy náy nhìn Diệp Hạo một cái.

Diệp Hạo cười với nàng biểu thị không có việc gì.

Bất quá trong lòng hắn cũng bất đắc dĩ.

Bản thân cứ như vậy mà bị người ta ghi hận?

Ăn một bữa cơm mà cũng đụng chuyện nữa.

Địch Tân nhìn thực đơn một lát rồi nói.

- Ngươi kêu đầu bếp chuẩn bị trước mười hai món đặc sắc nhất, chúng ta nhìn thực đơn một chút.

- Toàn bộ sao?

Phục vụ chần chứ hỏi lại.

Mười hai món đặc sắc, đã có sáu món có giá cao ngút trời.

- Sợ ta trả tiền không nổi à?

Địch Tân không vui hỏi lại.

- Ta lập tức đi chuẩn bị ngay.

Phục vụ ý thức được bản thân lắm mồn, vội vàng xoay người lui ra khỏi bao sương.

Địch Tân lật nhìn thực đơn một chút rồi đưa cho Mộng Bình.

Mộng Bình nhìn một chút rồi nói.

- Địch công tử, ta muốn ăn Cá Vân Hồ.

- Được.

- Ta còn muốn uống tư sương.

- Được.

Mộng Bình liên tục đọc ra sáu món sau đó thỏa mãn.

- Những món này thôi.

Tề Linh chần chờ một chút hỏi.

- Biểu tỷ, chúng ta gọi như vậy có phải hơi nhiều?

- Không sao không sao.

Địch Tân cười nói ra.

- Hôm nay ta mời khách, cứ tự nhiên mà gọi món.

Mặc dù Địch Tân nói vậy Tề Linh vẫn chỉ chọn hai món, sau đó đưa thực đơ cho Diệp Hạo.

Diệp Hạo tùy ý lật nhìn một cái rồi gấp lại.

- Không có gì ăn được cả, ta không gọi.

- Ai ui, nhìn bộ dáng ngươi kìa, khẳng định đã nếm qua rất nhiều món ngon trên đời nhỉ?

Mộng Bình có chút âm dương quái khí nói.

- Không biết ngươi nếm qua ở chỗ nào?

- Địa phương ta đi qua ngươi không có tư cách vào đâu.

Diệp Hạo nhàn nhật đáp.

- Ngươi nói cái gì?

Trong mắt Mộng Bình lộ ra một tia phẫn nộ.

Địch Tân đè nàng xuống, cười híp mắt nhìn Diệp Hạo.

- Các hạ không ngại thì nói một chút xem.

Diệp Hạo cười không nói.

- Không nói ra được chứ gì?

Mộng Bình nhìn Diệp Hạo không đáp cười lạnh không thôi.

- Biểu tỷ, ngươi lập đi lập lại câu đó với Đạo Sư của ta là có ý gì?

Tề Linh phủi đất đứng lên, thần sắc không vui nói.

- Ta không phải sợ ngươi bị lừa?

- Lừa gạt? Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Nhìn thấy Mộng BÌnh chuẩn bị nói gì đó, Địch Tân đã chen miệng.

- Tề Linh, Mộng Bình cũng muốn tốt cho cô thôi. Còn nữa Mộng Bình, không phải ta nói ngươi, thật vất vả cùng Biểu Muội gặp mặt một lần, có lời gì thì nhẹ nhàng mà nói, nhao nhao lên làm gì cái?

Mông Bình không khỏi nhìn hắn một cái.

Địch Tân làm cho nàng nhìn hắn bằng một con mắt khác.

Lúc này Mộng Bình mới đè ép nộ khí trong lòng xuống.

Không thể không nói năng lực giao tiếp của Địch Tân không tồi, dù tràng diện tương đối quạnh quẽ hắn cũng có thể làm sống động lên, rất nhanh lần lượt từng món ăn được đưa lên bàn.

Nhìn một bàn tới hơn sáu mươi món, trong lòng Tê Linh thầm hô xa xỉ.

Không xa xỉ mới lại.

Hơn sáu mươi món, hơn phân nửa đều là món ngon.

Bình thường thì một bàn có năm sáu món chính là cùng.

Tế Linh thấy Diệp Hạo không ăn được nhiều, dù nàng gắp thức ăn vào chén hắn, hắn cũng không hứng thú lắm.

Tề Linh không Biết Diệp Hạo cảm thấy vị đạo đồ ăn ở đây rất kém.

Thời điểm ở Tứ Ttrọng Thiên thường xuyên đến Túy Tiên Lâu dùng bữa.

Bất quá Tề Linh cũng không ăn được bao nhiêu.

Bên trong những món ăn này đều chứa không ít Tinh Khí, ăn vào đến một giai đoạn nhất định sẽ không thể ăn tiếp, nếu không Nhục Thân nàng có khả năng bị sụp đổ. Mộng Bình thì ngược lại ăn nhiều hơn so với Tề Linh, nhưng thấy Tề Linh không ăn, nàng cũng không tiện ăn tiếp.

Địch Tân thuần túy là trang bức.

Lấy tu vi của hắn dù ăn sạch hết đám thức ăn này cũng không có vấn đề gì.

Vấn đề là hắn còn phải chừa mặt mũi lại cho bản thân.

Ăn được một lúc, Địch Tân quay sang hỏi Mộng Bình.

- Ăn no chưa?

- No rồi.

Mộng Bình nhẹ gật đầu.

- Vậy tính tiền thôi.

Địch Tân nói xong, hướng về bên ngoài hô một tiếng.

Cửa ra vào mở ra, phục vụ vội vàng tiến vào.

- Bao nhiêu Tiên Thạch?

- Tổng cộng 34232 Trung Phẩm Tiên Thạch.

Phục vụ nhẩm một hồi rồi nói.

Nghe được con số này, sắc mặt Tề Linh không khỏi biến đổi.

34232 khối Trung Phẩm Tiên Thạch!

Phải biết trên người nàng cũng chỉ có tám ngàn khối thôi.

Nói cách khác dù có bán nàng đi cũng không đủ.

Địch Tân nhẹ gật đầu rồi sờ vào Càn Khôn Túi bên hông, lúc này sắc mặt hắn không khỏi thay đổi.

- Hỏng rồi.

- Chuyện gì thế?

Mộng Bình giật mình nói.

- Túi Càn Khôn của ta để ở Bạch Tê rồi.

Địch Tân ảo não nói.

- Làm sao bây giờ?

- Bạch Tê?

Mộng Bình nói.

- Lần này phiền toái rồi, trên người ta không đủ Tiên Thạch.

- Ta trong túi có mấy ngàn Tiên Thạch.

Tề Linh nói rồi lấy Túi Càn Khôn xuống.

- Ta làm sao có thể để ngươi trả tiền được?

Địch Tân nghĩ nghĩ một hồi rồi đứng lên.

- Ta đi nhìn xem xung quanh xem có người nào quen không.

- Ngươi sẽ không phải đi vay tiền đấy chứ?

Mộng Bình bận bịu lôi kéo Địch Tân.

- Cái này mất mặt lắm, nếu không thì lần này chúng ta để Đạo Sư Tề Linh mời, chúng ta sẽ trả lễ sau.

Mộng Bình nói nhìn Diệp Hạo tràn đầy hi vọng.

- Bữa cơm này làm sao để Đạo Sư của ta trả được?

Tề Linh gấp gáp lên tiếng.

- Tề Linh, trên người ngươi có nhiều Tiên Thạch như vậy sao?

- Không.

- Vậy người còn nói cái gì nữa?

Mộng Bình trừng Tề Linh một cái.

- Ngươi cảm thấy Đạo Sư ngươi không có tiền thì hắn thật sự không có tiền sao?

Tề Linh muốn nói gì nữa thì Diệp Hạo cười nói.

- Tiền một bữa cơm mà thôi có gì đâu?

Nói rồi đưa cho phục vụ một cái Túi Càn Khôn.

Sau khi phục vụ dùng Thần Niệm quét qua, lên tiếng.

- Nhiều hơn sáu mươi tám khối Tiên Thạch.

- Đó là tiền boa của ngươi, không cần trả lại đâu.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Mộng Bình ngây dại.

Địch Tân ngây dại.

Tình huống gì đang xảy ra vậy?

Diệp Hạo không những lấy ra nhiều Tiên Thạch như thế mà bo thêm cho phục vụ nữa.

- Nếu ta đoán không sai, tiểu tử này hơn phân nửa sẽ táng gi bại sản.

Tròng mắt Địch Tân khẽ chuyển truyền âm.

- Có lý.

Mộng Bình cũng nghĩ vậy.

- Vậy đợi chút nữa chúng ta dẫn hắn theo đi mua sắm, ta không tin hắn còn có thể xuất ra thêm Tiên Thạch.

Địch Tân nói tiếp.

- Nếu hắn còn nữa thì sao?

- Không có khả năng.

Địch Tân chắc như đinh đóng cột.

- Diệp Đạo Sư lần này làm phiền ngươi trả phí rồi.

Địch Tân không có ý tứ mà nhìn Diệp Hạo nói.

- Không sao!

Diệp Hạo thật không quan tâm đến hơn ba vạn Trung Phẩm Tiên Thạch này.

Phải biết chỉ cần tùy tiện một chút đã lấy được hơn hơn trăm ức rồi.

- Diệp Đạo Sư, vừa ăn cơm xong, ngươi có muốn xuống núi dạo chơi không?

Diệp Hạo không khỏi nhìn về phía Tề Linh.

- Ta nghe nói Bảo Ngọc Các có không ít bảo bối, có lẽ sẽ có thứ mà ngươi cần dùng đấy.

Mộng Bình lúc này nhẹ giọng nói tiếp.

- Biểu tỷ vẩn muốn tặng ngươi một món đồ, ngươi phải cho ta cơ hội chứ!

- Diệp Đạo Sư người có thời gian không?

Trong lòng Tề Linh khẽ động, cũng có chút mong đợi hỏi.

- Đến lúc đó vạn nhất xảy ra chuyện gì thì còn cần người hỗ trợ.

Tề Linh muốn xuống núi mua một chút Vật Liệu Trận Đạo, đến lúc đó còn cần sự chỉ bảo của Diệp Hạo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận