Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2828: Cho Ngươi Tên Học Trò

Nhan Kiều là ai?

Tiểu thư Nhan gia đó.

Có thể nói, ở thế hệ tuổi trẻ này cũng không có mấy người đáng để Nhan Kiều tự mình đi mời.

- Có vấn đề gì?

Diệp Hạo hồn nhiên không hề cảm giác được câu nói vừa rồi của bản thân hống hách cỡ nào.

- Ngươi biết tiểu thư nhà ta có thân phận gì không?

Nhọc Nhược trừng mắt nhìn Diệp Hạo nói.

- Xem ra tiểu thư nhà ngươi không quan tâm đến Thương Tùng đan nhỉ.

Diệp Hạo hài hước nhìn Ngọc Nhược nói.

Ngọc Nhược chấn động trong lòng.

- Ngươi…ngươi…

- Thương Tùng đan?

- Sao ta chưa từng nghe đến Thương Tùng đan? Đúng rồi, Lưu công tử, Lưu gia các ngươi là thế gia đan đạo, ngươi biết Thương Tùng đan là thần đan gì không?

Nghe vậy một thanh niên mặc đan bào nghĩ một hồi vẫn lắc đầu nói.

- cho tới bây giờ ta đều chưa từng nghe qua loại thần đan này.

Mà ở lúc này, thân ảnh làm điên đảo chúng sinh xuất hiện ở bậc thang lầu hai.

- Công tử, Nhan Kiều mong có thể mời công tử tới phòng nói chuyện.

Tu sĩ toàn trường đều chấn động,

Không ai ngờ rằng Nhan Kiều lại xuất hiện.

Diệp Hạo nhìn Nhan Kiều một cái, ánh mắt lộ ra tia có chút kinh ngạc.

Dung nhan của Nhan Kiều cực kỳ kinh diễm, cơ hồ không hề kém hơn Tất Xuân.

Con mắt của nàng như bảo thạch, loé ra ánh sáng lộng lẫy câu người.

- Ta còn đang ăn cơm, ngươi ở một bên chờ chút.

Rất nhanh Diệp Hạo đã thu hồi ánh mắt, từ tốn nói một câu.

Sắc mặt Nhan Kiều không hề có một chút biến hoá, trên mặt vẫn mang theo nụ cười mỉm.

- Công tử cứ ăn, không cần quan tâm đến ta.

Nhan Kiều nói xong liền tìm một chỗ ngồi xuống.

Mà lúc này, thái độ tu sĩ trong sân nhìn Diệp Hạo đều thay đổi.

Có thể đi tới lầu hai, tệ nhất cũng là Thần Vương.

Có lẽ trước đó bọn họ cảm thấy Diệp Hạo chỉ là hạng người ba hoa, nhưng sau khi Nhan Kiều xuất hiện, bọn họ cũng không còn ý nghĩ này nữa.

Thân phận của Diệp Hạo chắc chắn bất phàm. Nếu không Nhan Kiều cũng sẽ không hiện thân, hơn nữa còn chờ đợi ở một bên.

Lan Lăng công tử thấp thỏm đi tới trước mặt Nhan Kiều.

- Nhan tiểu thư, ngươi biết thân phận của vị kia sao?

- Không biết.

Lời nói của Nhan Kiều khiến Lan Lăng công tử bị hoang mang.

- Ta thật sự không biết thân phận của vị này. Nhưng chuyện ta nghiên cứu Thương Tùng đan, người biết đến chuyện này ngoại trừ ta và thị nữ của ta ra cũng chỉ có Mạc Vân đại sư.

Nhan Kiều nhìn Lan Lăng công tử một cái nói.

- Mà dù là Mạc Vân đại sư hay thị nữ của ta, đều khó có khả năng tiết lộ chuyện này.

Vậy vấn đề nằm ở đâu?

Nghĩ tới đây, mồ hôi từ trên trán Lan Lăng cong tử lập tức chảy xuống.

Hắn nghĩ tới một loại khả năng.

Mà loại khả năng này khiến hắn dâng lên cảm giác bất an nồng nặc.

- Vị này làm sao biết Nhan tiểu thư đang nghiên cứu Thương Tùng đan?

- Thần niệm của vị này lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở bên người Nhan tiểu thư.

- Làm sao có thể chứ?

- Trừ cách giải thích này ra, ngươi còn có cách giải thích khác không?

Toàn trường đều trầm mặc.

Bọn họ lần nữa nhìn về phía Diệp Hạo, đột nhiên cảm thấy trên người hắn đang được che bởi một tấm rèn bí ẩn.

Nhưng bây giờ bọn họ cũng hiểu vì sao Diệp Hạo không thèm để Lan Lăng công tử vào trong mắt.

Cần sao?

Phải biết Diệp Hạo có khả năng còn kinh khủng hơn cả Nhan Kiều.

Lan Lăng công tử đứng tại chỗ một hồi, hắn cắn răng một cái đi về phía cầu thang.

- Ta cho ngươi đi rồi sao?

Khi nói đến đây, hai mắt Diệp Hạo liền loé lên ánh sáng chói mắt, thân ảnh của Lan Lăng công tử lập tức bị chế trụ tại cỗ.

Dù hắn liều mạng giãy dụa, vẫn không làm nên được chuyện gì.

Trong mắt hắn tràn đầy hoảng sợ.

- Công tử, vừa rồi ta có mạo phạm đến ngươi, mong ngươi nghĩ đến Lan gia, bỏ qua cho ta lần này được không?

- Lan gia rất mạnh sao?

Diệp Hạo nhìn về phía Giản Vũ Hàm hỏi.

- ở Huyền Vũ khu này Lan gia được xem là thế lực đứng đầu, lão tổ lan gia là Thần Hoàng đỉnh phong.

Giản Vũ thấp giọng nói.

- Thần Hoàng đỉnh phong? Ta cỏn tưởng rất lợi hại chứ?

Diệp Hạo ha hả cười nói.

Ngay sau đó tâm thần hắn khẽ động, ánh mắt bao phủ trên người Lan Lăng công tử cũng tiêu tán theo.

- Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội sống,

Diệp Hạo nhìn lan Lăng công tử nói.

- Quỳ gối trước cửa tửu lâu hai canh giờ, chuyện này sẽ xoá bỏ, bằng không ta sẽ diệt Lan gia các ngươi.

Đáy mắt Lan Lăng công tử tràn đầy giãy dụa.

Đúng lúc này trong tai hắn vang lên tiếng Nhan Kiều truyền âm.

- Ta đề nghị ngươi vẫn nên làm theo hắn nói thì hơn.

- Vì sao?

- Bởi vì ta mơ hồ cảm thấy hắn còn mạnh hơn cả ta.

- Cái gì?

Bình phục một hồi, trên mặt Lan Lăng công tử nặn ra một nụ cười.

- Đa tạ công tử tha mạng.

Khi Lan Lăng công tử sắp rời đi, Diệp Hạo đột nhiên nhớ đến một việc.

- Đúng rồi, xách lão ăn mày này ra giết đi.

Ánh mắt lão ăn mày tràn ngập hoảng sợ.

- Không thể.

Lan Lăng công tử tiến lên dẫn theo lão ăn mày, nhanh chân vọt tới cầu thang.

Ra khỏi quán rượu, hắn nhìn lão ăn mày đang liều mạng cầu xin mà than nhẹ nói.

- Xin lỗi, ta không giết ngươi, vậy người chết sẽ là ta.

Nói xong, Lan Lăng công tử dùng một bàn tay đánh lão ăn mày thành mảnh vỡ.

Chênh lệch giữa Thần Vương đỉnh phong và Thần Hoàng rất lớn.

Huống chi Lan Lăng công tử còn không phải là cường giả Thần Hoàng bình thường.

Sau khi giết lão ăn mày xong, Lan Lăng công tử nhìn tu sĩ đi tới đi lui, cắn răng một cái rồi quỳ xuống.

Lần này khiến tu sĩ hai bên đường đều kinh ngạc.

Vì sao Lan Lăng công tử lại quỳ gối ở trước cửa thế này?

Hắn đắc tội với ai?

Lại trở về lầu hai.

Diệp Hạo vừa uống rượu vừa ăn.

Nhưng Giản Vũ Hàm lại không có tâm tình ngồi ngăn, nàng vẫn luôn thúc giục Diệp Hạo.

- Ngươi còn chưa ăn no sao?

- Đừng để Nhan tiểu thư phải chờ.

- Xong chưa vậy?

Ước chừng qua nửa khắc đồng hồ sau, Diệp Hạo bất đắc dĩ nói.

- Ta nói nè, ngươi không thể để ta ăn một bữa cơm đàng hoàng sao?

Giản Vũ Hàm nhìn thấy hắn có chút tức giận nên bất an nói.

- Ta…ta.

- Được rồi, không ăn.

Diệp Hạo để chén đũa xuống, vươn người đứng dậy.

Giản Vũ Hàm luống cuống chân tay.

- Sư tôn ngươi cũng ở trên lầu, ngươi không lên gặp nàng sao?

Sắc mặt Giản Vũ Hàm bỗng nhiên trở nên trắng bệch.

Thấy vậy, Diệp Hạo cũng hiểu lý do.

- Đi theo ta.

Giản Vũ Hàm do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định đi theo Diệp Hạo.

Đã đến mức này dù thế nào cũng phải lên thôi.

Ở trước cửa lầu bốn, Mạc Vân đã đứng chờ từ lâu.

- Không biết công tử đến từ tông môn đan đạo nào?

ở trong lòng Mạc Vân đã nhận định Diệp Hạo chính là một đan sư cường đại.

- Chuyện này không thể nói cho ngươi biết.

Nói đến đây Diệp Hạo chỉ vào Giản Vũ Hàm bên người nói.

- Ta mang một đồ đệ đến cho ngươi.

Mạc Vân quan sát toàn thể Giản Vũ Hàm một cái nói.

- Chuyện này…

- Cái này cho ngươi.

Diệp Hạo nói xong, trong tay liền xuất hiện một hộp gấm.

Thần nệm Mạc Vân quét qua, hoảng sợ nói.

- Hoàng Hạnh.

Một viên Hoàng Hạnh này có thể giúp tu vi của Mạc Vân từ Thần Hoàng sơ kỳ đặt chân lên Thần Hoàng trung kỳ.

- Về sau ngươi chính là đệ tử của Mạc Vân ta.

Mạc Vân bình phục một hồi mới nghiêm túc nhìn Giản Vũ Hàm nói.

Giảm Vũ Hàm bị choáng váng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận