Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3334: Hạo Thần Tử

Tổ đình Đan đạo!

Lúc Diệp Hạo theo Tô Như Huy đến tổ đình Đan các, Các chủ Đan các Chu Cao Đức dẫn các cao tầng Đan các tới cửa chính nghênh đón.

Khoảng thời gian này Chu Cao Đức sứt đầu mẻ trán.

Hắn phát hiện bởi vì do mình dung túng nên mới khiến Dược Vương cốc và Hồ Cuân các ngày càng phát triển, đến mức bây giờ Đan các thậm chí không thể nào chống đối được hai đại thế lực.

Sự xuất hiện của Diệp Hạo khiến Chu Cao Đức mừng rỡ vạn phần.

Ở truyền tấn ngọc phù Tô Như Huy đã nói rất rõ ràng, Diệp Hạo có thực lực chí tôn cấp.

Chí tôn đấy.

Đan các nếu có một vị chí tôn, Dược Vương cốc và Hồi Xuân các nào dám hành động thiếu suy nghĩ chứ?

- Các chủ, vị này chính là Diệp công tử,

Ngay khi đến sơ môn, Tô Như Huy cười giới thiệu.

Hai con mắt Chu Cao Đức rơi vào trên người Diệp Hạo.

Ngay sau đó hắn liền phát hiện xung quanh Diệp Hạo có một lớp sương mù, hắn căn bản không thể nhìn thấu được thực lực của Diệp Hạo.

Hắn đương nhiên biết đây là do có Kim Thế cảnh cố ý che giấu.

- Ngươi chính là người đánh bại Vân Trung Tử, Diệp Hạo?

Đúng lúc này một nam tử mặc đan bào đồng hành cùng với mười mấy đệ tử đi tới.

- Hạo Thần Tử, cái tên Diệp Hạo không phải ngươi có thể gọi.

Chu Cao Đức lạnh lùng quát lớn.

- Các chủ, tạm thời chưa nói đến việc hắn có chiến lực chí tôn cấp hay không, cho dù hắn có thì cũng không có tư cách bắt ta gọi hai tiếng tiền bối.

Hạo Thần Tử lạnh nhạt nói.

Trên mặt Chu Cao Đức lộ vẻ bất đắc dĩ.

Hạo Thần tử đã trưởng thành, hơn nữa còn là một cái thế giả, dù hắnđã trở thành Các chủ Đan các nhưng cũng không thể nào quản quá chặt được.

- Hạo Thần Tử đúng không?

Lúc này Diệp Hạo nhàn nhạt mở miệng nói.

- Ngươi muốn nói cái gì?

Hạo Thần tử nhìn thẳng vào mắt Diệp Hạo nói.

- Không biết ngươi so với Tôn Đại Dược của Dược Vương cốc, Đan Tử Hoành của Hồi Xuân các thì thế nào?

- Thực lực của hai tên đó đều không bằng ta.

Hạo Thần Tử có chút cao ngạo nói.

- Trên Cái Thế bảng, ngươi đứng thứ bốn mươi hai, Tôn Đại Dược đứng thứ bốn mươi ba, Đan Tử Hoành đứng thứ bốn mươi bốn, ta thực sự không biết ngươi lấy gì mà đắc ý?

Diệp Hạo khinh thường nói.

- Nếu xếp hạng của ngươi có thể nghiền ép được bọn họ, Đan các cũng không đến mức bị ức hiếp như thế này.

- Ngươi đang trào phúng ta?

Hạo Thần Tử âm trầm nói.

- Không ngờ ngươi còn có thể nhìn ra.

Hạo Thần Tử vừa định nói, hai con mắt của Diệp Hạo đã loé ra ánh sáng chói mắt.

Cái ánh mắt này khiến không gian cũng cô đọng;

Cái ánh mắt này khiến trật tự sụp đổ;

Cái ánh mắt này khiến càn khôn thay đổi.

Hạo Thần tử chỉ cảm thấy một ngọn núi lớn đang trấn áp hắn.

Hắn thậm chí còn không thể sinh ra ý nghĩ kháng cự, cứ như vậy mà quỳ xuống ở giữa không trung.

- Ánh mắt thật kinh khủng.

- Cho dù ta là Tương Lai cảnh đỉnh phong, ta cảm thấy ta cũng không đỡ được ánh mắt này.

- Ta có thể nói cho ngươi, ta thân là Kim Thế cảnh sơ kỳ, dưới một ánh mắt này ta cũng run lẩy bẩy.

- Ngươi chắc mình không phải đang nói đùa đấy chứ?

- Võ đạo của Diệp Hạo tuyệt đối đạt đến thực lực chí tôn cấp.

- Võ đạo và trận đạo đều đạt đến chí tôn cấp, như vậy Diệp Hạo ở trong hàng ngũ chí tôn chẳng phải có thể vọt lên đến năm vị trí đầu sao?

Về phần ba vị trí đầu, mọi người đều không hề nghĩ đến, ba người đứng đầu đều thuộc hàng đại lão.

Nhưng dù vậy, Diệp Hạo có thể vọt đến năm vị trí đầu cũng đã cực kỳ kinh khủng rồi.

- Chỉ có chút thực lực đó thôi sao?

Diệp Hạo đi tới trước mặt Hạo Thần Tử thản nhiên nói.

Lúc này trong lòng Hạo Thần Tử cực kỳ ấm ức.

- Võ đạo của ngươi dù có mạnh hơn thì đã thế nào? Phải biết đây là Đan các, nơi này lấy thực lực đan đạo để luận cao thấp, ngươi có bản lãnh thì đan đạo vượt qua ta đi.

- Hạo Thần tử, im miệng.

Tô Như Huy nhịn không được.

- Thực lực đan đạo của Diệp công tử vượt xa ngươi đấy.

- Chỉ là một tên từ Đệ Thất vực đến, đan đạo của hắn dù mạnh thì có thể đạt đến mức nào chứ?

Hạo Thần tử nhìn Tô Như Huy một cái không phục nói.

- Từ Đệ Thất vực đi lên nhưng lại có thực lực võ đạo chí tôn cấp, việc này ngươi giải thích thế nào?

Trong mắt Tô Như Huy tràn ngập vẻ thất vọng.

Diệp Hạo có thể dùng mắt thường để nhìn sao?

Hạo Thần tử khiêu khích Diệp Hạo hết lần này đến lần khác, lỡ như ép Diệp Hạo bỏ đi thì phải làm sao bây giờ?

- Diệp công tử.

Mà lúc này, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên.

Khi nghe được thanh âm này, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Bởi vì từ xa một trung niên khí phách hiên ngang đạp trên một vòng sáng giáng lâm đến tổ đình Đan các.

- Trọng Bắc Dược, ngươi tới nơi này làm gì?

Chu Cao Đức âm trầm nói.

Những năm này Chu Cao Đức vì nhớ đến tình nghĩ sư huynh đồng môn, bởi vậy đối với việc phát triển của Dược Vương cốc, hắn lựa chọn không quan tâ,.

Thế nhưng khiến Chu Cao Đúc không ngờ rằng việc mình thoả hiệp nhượng bộ lại không khiến Trọng Bắc Dược cảm kích, mà ngược lại càng khiến mối quan hệ với Trọng Bắc Dược tệ hơn.

- Ta tới nơi này là muốn nhìn thử đan đạo chí tôn của ta.

Trọng Bắc Dược mỉm cười nói.

Nói đến đây Trọng Bắc Dược nhìn về phía Diệp Hạo.

- Diệp công tử, có hứng thú gia nhập Dược Vương các chúng ta không?

Chu Cao Đức cùng cao tầng Đan các lập tức trở nên khẩn trương.

- Gia hỏa này còn không tin thực lực đan đạo ta, chẳng lẽ Dược Vương cốc các ngưoi tin tưởng ta như vậy?

Diệp Hạo cười híp mắt nói.

- Diệp công tử, nói đùa, tạm thời bất luận thực lực đan đạo của ngươi như thế nào, chỉ nhìn về phương diện thực lực võ đạo của ngươi là chí tôn, Dược Vương cốc chúng ta sẽ không bất cứ giá nào.

Trọng Bắc Dược vừa cười vừa nói.

- Diệp công tử, Hạo Thần tử không lựa lời nói, hắn chỉ đại diện cho chính mình.

Chu Cao Đức vội vàng nói.

- Đan các chúng ta chưa từng có ý khinh thường Diệp công tử.

- Đúng vậy, Diệp công tử, toàn bộ Đan các chúng ta đều coi ngươi là hi vọng của Đan các, chỉ có riêng tiểu tử Hạo Thần tử không biết trời cao đất rộng mà đụng phải ngươi, xin ngươi đừng để ý trong lòng.

Tô Như Huy có chút sợ hãi nói.

Cao tầng Đan các nhao nhao đứng dậy biểu đạt thái độ của mình đối với Diệp Hạo.

Hạo Thần Tử đột nhiên phát hiện cho dù là mạch của hắn cũng đứng ra tỏ thái độ.

Hắn từ khi nào đã trở nên đơn độc như vậy rồi?

- Ta cảm thấy có một số việc vẫn nên chứng minh thì tốt hơn.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Như vậy đi, một canh giờ sau ta sẽ luyện đan ở Đan các, các hạ nếu có hứng thú cũng có thể mang theo thiên tài của Dược Vương cốc đến đây quan sát.

- Ta nhất định sẽ mang theo đệ tử thiên tài của Dược Vương cốc đến.

Trọng Bắc Dược chắp tay về phía Diệp Hạo, ngay sau đó hắn phá vỡ trời cao rời đi.

Đối với Trọng Bắc Dược mà nói Diệp Hạo không cự tuyệt, chính là có cơ hội.

Trái tim Đan các bên này cũng trở nên căng thăng lên.

Diệp Hạo làm vậy là có ý gì? Mời Dược Vương cốc đến quan sát?

Là cho Dược Vương cốc cơ hội?

- Diệp công tử, không biết ta có thể mang theo đệ tử thiên tài của Hồi Xuân các đến quan sát ngươi luyện đan không?

Lúc này một nữ tử trung niên đứng ngạo nghễnh giữa trời cười dò hỏi.

Các chủ Hồi Xuân các Hoa Đinh Lan.

- Có thể.

Diệp Hạo gật đầu.

- Tạ Diệp công tử.

Hoa Đình Lan vui mừng nói.

Đợi đến khi Hoa Đình Lan rời đi, Chu Cao Đức bình tĩnh lại mới mời Diệp Hạo đi vào.

Nhìn toàn bộ cao tầng Đan các đều đi theo Diệp Hạo rời khỏ, sắc mặt Hạo Thần Tức khó coi đến cực điểm.

- Ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận vì quyết định của ngày hôm nay.

Hạo Thần Tử nắm chặt tay thành nắm đấm quát ầm lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận