Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2204: Khiêu Khích

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Lữ Hàn Yên không ngờ một câu của mình lại bị phản ứng như vậy.

Tống Thụy Đạt đi theo Lữ Hàn Yên nhìn thấy vậy cũng không dám lên tiếng.

Lúc này ai đứng ra người đó sẽ bị vây công.

Lữ Hàn Yên cảm thấy bất lực, đồng thời cũng cảm thấy rất bàng hoàng.

- Các ngươi ngoại trừ việc sủa như chó ra thì biết làm gì?

Đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên bốn phía.

Lữ Hàn Yên nghe được đạo thanh âm này ánh mắt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

Diệp Hạo.

Quả nhiên, Diệp Hạo từ đằng xa đi tới.

Sắc mặt hắn âm trầm nhìn thoáng qua mấy tên đan sư sủa to nhất nói.

- Lập tức xin lỗi bằng hữu của ta.

- Ngươi nói cái gì?

- Ngươi cho rằng ngươi là ai?

- Ngươi có phải đã quá đề cao mình hay không?

Những đan sư kia vừa mới bắt đầu còn chưa kịp phản ứng, nhưng khi phản ứng được nguyên một đám tức giận.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ba đan sư vừa mở miệng đều bị một cước Diệp Hạo đạp bay. Diệp Hạo tiến lên giẫm lên ngực một đan sư nói.

- Ngươi có dám lặp lại lời ngươi nói một lần hay không?

- Ngươi biết ta là ai không?

Đan sư bị giẫm lên kinh sợ nói.

- Ta không cần biết ngươi là ai. Ta chỉ biết ngươi hôm nay ngươi nhất định phải xin lỗi.

Diệp Hạo vừa nói đến đây từ xa đã vang lên một đạo thanh âm lạnh băng.

- Không xin lỗi thì sao?

Con mắt Diệp Hạo không khỏi nhìn về nơi xa.

Ở nơi xa, ba thanh niên nam nữ vây quanh một nam tử phong thần như ngọc kiêu căng đi tới.

- Vĩnh Thành Vực Ngưỡng Chính Đức.

- Tứ Đại Thiên Vương Vĩnh Thành Vực?

- Đúng vậy, bốn vị này chính là đỉnh cấp thiên tài thế hệ trẻ của Vĩnh Thành Vực.

- Vĩnh Thành Vực cũng không phải Ngũ Sắc Vương có thể so sánh.

Lữ Hàn Yên nghe được tu sĩ bốn phía đang thảo luận khuôn mặt nhỏ bị dọa đến trắng bệch.

- Tiểu tử, Ngưỡng Chính Đức là sư huynh ta, nhìn sư huynh ta làm sao giết chết ngươi.

Đan sư bị giẫm lên nhìn thấy Diệp Hạo sợ run ha ha cười nói.

Bịch một tiếng Diệp Hạo đạo vào đan điều đan sư kia.

Đan sư kia toàn thân run lên, sau một khắc liền hét thảm.

Tu sĩ bốn phía đều kinh động, thần sắc nhìn Diệp Hạo thay đổi.

Ánh mắt Ngưỡng Chính Đức nghiêm nghị nói.

- Ngươi dám phế sư đệ ta?

- Từ giờ trở đi ngươi nếu còn dám nôn ra một chữ, có tin ta cũng phế tu vi ngươi không?

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn Ngưỡng Chính Đức nói.

- Phế tu vi ta?

Ngưỡng Chính Đức như đang nghe chuyện cười.

- Ngươi bị điên sao?

Xoát!

Sau một khắc lông tơ toàn thân Ngưỡng Chính Đức liền nổ tung.

Một bóng người như thiểm điện xuất hiện trước mặt hắn.

Không phải Diệp Hạo thì là ai?

Bàn tay Diệp Hạo bóp cổ hắn như bóp một con gà con xách lên giữa không trung.

- Dừng tay.

Lúc này từ nơi xa vang lê một đạo thanh âm nổi giận.

Trưởng bối sư môn của Ngưỡng Chính Đức hiện thân.

Nhưng chợt một đạo thân ảnh cao ngạo ngăn trước mặt trưởng bối sư môn Ngưỡng Chính Đức.

- Ngươi dám tiến lên một bước, đừng trách ta giết ngươi.

Con mắt Đồ Hoành Chí hung hăng co rụt lại nói.

- Ngươi là Chu hộ pháp của Luyện Đan Công Hội?

Chu Đồng Kiến nhàn nhạt gật đầu.

- Không sai.

- Thanh niên kia có quan hệ gì với ngươi?

Đồ Hoành Chí hỏi ra câu này trong lòng vô cùng bất an.

- Diệp công tử là khách quý ta mời tới.

Đồ Hoành Chí nói xong, một đạo âm thanh trong trẻo lạnh lùng xuất hiện giữa không trung, tiếp đó Tần Thanh Thanh phong thái thướt tha từ sau đại sảnh đi ra.

Diệp công tử?

Nghe được Tần Thanh Thanh xưng hô, Lữ Hàn Yên bị choáng váng.

Đám người Tống Thụy Đạt cũng có một loại cảm giác hoang mang.

Tần Thanh Thanh là ai?

Bọn họ làm sao có thể không biết?

Nữ nhi Tần Thư Hoàn.

Có thể đi ngang Đại Minh Thành.

Nhưng bây giờ lại gọi Diệp Hạo là Diệp công tử?

- Đây là hiểu nhầm.

Đồ Hoành Chí khổ sở nói.

- Mong Diệp công tử cho Ngưỡng Chính Đức một con đường sống.

- Ta hỏi ngươi một điều, ngươi phải thành thật trả lời ta.

Diệp Hao nhìn Đồ Hoành Chí bĩnh tĩnh nói.

- Ngài nói.

Đồ Hoành Chí vội nói.

- Vừa rồi Ngưỡng Chính Đức lấy tư thái cao cao tại thượng khi phụ ta, ngươi có phải đều thấy hết?

Đồ Hoành Chí há to miệng không biết nên nói gì.

Toàn bộ quá trình hắn đều thấy hết?

Chắc chắn.

- Sao? Cho phép Ngưỡng Chính Đức khi dễ người khác, lại không cho người khác khi dễ hắn?

Diệp Hạo nói đến đây đạp vào đan điều Ngưỡng Chính Đức.

Ngưỡng Chính Đức kêu thảm một tiếng, toàn thân co quắp.

Ngay sau đó Diệp Hạo ném Ngưỡng Chính Đức như ném một con chó chết xuống.

- Vừa rồi mấy người các ngươi nhục mạ bằng hữu ta?

Diệp Hạo nói đến đây nhìn về phía đám đam sư phụ họa nhục mạ Lữ Hàn Yên.

Sắc mặt mấy đan sư kia hoàn toàn thay đổi.

- Hiện tại hoặc tự vả vào miệng mình, hoặc ta tu phế tu vi các ngươi.

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

Sắc mặt mấy đan sư kia âm tình bất định.

Nếu như bị phế tu vi, đời này xong rồi.

- Sự kiên nhẫn của ta có hạn, cho các ngươi thời gian ba lượt hô hấp.

Diệp Hạo nói đến đây vươn ra một ngón tay.

- Một.

Diệp Hạo còn chưa đếm đến ba mấy đan sư kia lập tức tát vào mặt mình.

Diệp Hạo nhẹ nhàng đáp xuống bên người Lữ Hàn Yên.

- Cảm xúc thế nào?

- Thực lực vi tôn.

Lữ Hàn Yên trầm giọng nói.

- Đúng vậy, thực lực vi tôn.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Tuyệt đối đừng cảm thấy đám quần thể đan sư này tu thân dưỡng tính, trên thực tế bọn họ còn tiện, còn đáng sợ hơn cô tưởng tượng.

- Các hạ đang xem thường quần thể đan sư chúng ta?

Diệp Hạo nói xong một đạo thanh âm thong thả vang lên, tiếp theo từ nơi xa đi tới một thanh niên mặc đan bào.

Người thanh niên này tài hoa xuất chúng, vừa nhìn đã biết không phải hạng người đơn giản.

Mà vây quanh hắn là mười thanh niên nam nữ, mà người mấy thanh niên nam nữ thân mặc cẩm y hoa bào, trên trán lộ ra nhàn nhạt cao ngạo.

Tần Thanh Thanh nhìn thấy người thanh niên này thì biến sắc.

- Diệp công tử, vị này là nhi tử của Hội Trưởng Luyện Đan Công Hội Thái Hạo Vực, Tào Tử Kỳ.

Tần Thanh Thanh đang nhắc nhở Diệp Hạo thân phận đối phương không đơn giản.

- Ngươi nghĩ sao cũng được.

Khiến ai cũng không ngờ rằng Diệp Hạo nói ra câu này.

Phải biết Tào Tử Kỳ nói ra câu đó rất khó trả lời.

Diệp Hạo nếu nói bản thân không có ý xem thường đan sư, trong lúc vô tình cũng sẽ khiến khí thế bản thân yếu đi ba phần; nhưng nếu nói chính mình xem thường đan sư vậy sẽ đắc tội đám quần thể đan sư này.

Đây là dương mưu.

Chỉ cần nhìn ngươi có nhảy hay không thôi.

Bởi vậy khi Diệp Hạo nói ra câu này Tào Tử Kỳ cười tủm tỉm nói.

- Xem ra ngươi thật sự xem thường quần thể Đan Sư.

- Kỳ thật ta xem thường nhất chính là ngươi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ngươi nói cái gì?

- Thân là đan sư, ngươi không nghĩ đến việc đề thăng tạo nghệ đan đạo, cả ngày chỉ nghĩ đến làm một chút âm mưu quỷ kế.

Diệp Hạo chỉ Tào Tử Kỳ nói.

- Ngươi như vậy đúng là bại hoại của giới đan đạo.

- Ngươi mới là bại hoại.

Tào Tử Kỳ tức giận nói.

- Tần Thanh Thanh, ở giới đan đạo nhục mạ tiền bối phải bị tội gì?

Diệp Hạo nhìn về phía Tần Thanh Thanh nói.

- Nhục mạ tiền bối, xem xét tính nghiêm trọng mà nói có thẻ bị cảnh cảo tới trừng phạt.

Tần Thanh Thanh tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, cười nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận