Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1932: Tiến Về Thần Linh Chi Địa

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

- Ở rể?

Diệp Hạo giật nảy mình.

- Thế nào?

Bạch Khuynh Thành nói ra câu này cũng có chút ngại ngùng, nhưng sau khi nhìn thấy mặt Diệp Hạo kinh hoảng thì nổi giận.

Gia hỏa này không mừng như điên à?

Hắn có ý gì?

- Đừng làm rộn.

Diệp Hạo nghiêm mặt nói.

- Ta chỗ nào không xứng với ngươi?

Bạch Khuynh Thành tiến lên nắm cánh tay Diệp Hạo, trong mắt tràn đầy thần sắc hùng hổ dọa người.

- Ta không thích dã nữ.

Diệp Hạo nói rồi hóa thành một vệt sáng xuất hiện ở nơi xa.

- Ngươi nói ta dã man?

Bạch Khuynh Thành giận dữ.

- Ngươi nhìn bộ dáng ngươi hiện tại xem, chẳng lẽ là thục nữ?

Diệp Hạo nhếch miệng nói.

Bạch Khuynh Thành run lên một cái, lập tức trầm mặc xuống.

Diệp Hạo nhìn thấy nàng thật lâu không nói lời nào thì đi tới bên người nàng.

- Ngươi thế nào rồi?

- Ngươi có biết ta ở Thiên Mã Đại Lục được người ta đồn đại là gì không?

Bạch Khuynh Thành nâng tay vuốt nhẹ mái tóc, lên tiếng hỏi.

Nhìn nàng nghiến răng, lòng Diệp Hạo không khỏi run lên.

Bạch Khuynh Thành xinh đẹp không?

Rất xinh đẹp!

Trong số nữ tử hắn gặp qua, chỉ có mấy người có thể cùng kề vai.

Bất quá không có nữ tử nào tùy tính như Bạch Khuynh Thành.

Cô gái này không có làm ra vẻ, tựa hồ không quan tâm ánh mắt Thế Tục.

Dù Diệp Hạo ở chung với nàng không bao lâu, nhưng hắn vẫn nhìn ra.

Bạch Khuynh Thành thuộc về loại nhìn qua hoạt bát, nhưng trên thực tế nội tâm rất cô độc.

- Cái gì?

- Ma Nữ.

Thời điểm Bạch Khuynh Thành nói ra hai chữ này trong miệng tràn đầy đắng chát.

- Trong suốt lịch sử Bạch gia đến nay, ta là tộc nhân kinh diễm nhất, là nữ tử xinh đẹp nhất, nhưng ta ngay cả một đạo lữ cũng không có, có phải cảm thấy rất châm chọc hay không?

- Vì cái gì không có đạo lữ?

Diệp Hạo tò mò hỏi.

- Tương lai ta nhất định đi vào Thần Vực, bởi vậy ta không muốn tìm một đạo lữ quá kém.

Bạch Khuynh Thành nói khẽ:

- Thế nhưng Thiên Tài mà tộc ta giới thiệu đều không phải đối thủ của ta.

Bạch Khuynh Thành một người đã ép thế hệ trẻ Thiên Mã Đại Lục không ngẩng đầu lên được.

Nàng quá kinh diễm.

Trong lòng thế hệ trẻ sẽ sinh tâm tư không dám đối kháng.

- Những năm nay, ta lái chiến hạm đi đến rất nhiều Đại Thế Giới, nhưng một người có thể cùng ta đánh mười chiêu cũng không có.

Bạch Khuynh Thành nói đến đây, trong ngôn ngữ tràn đầy cô đơn.

Bạch Khuynh Thành mạnh bao nhiêu Diệp Hạo rất rõ ràng.

Muốn chống đỡ được mười chiêu của nàng thì dù Thập Cấp Thiên Tài cũng không làm được.

Chỉ có Thiên Tài trên thập cấp mới có khả năng.

Vấn đề là Thiên Tài cấp bậc này rất nhiều sao?

Cho dù có thì người ta cũng đâu phải đi nhong nhong ngoài được cho gặp được.

Ai rảnh ở rể nhà ngươi.

Không có chút nghi vấn nào, dạng nữ tử như Bạch Khuynh Thành, Bạch gia không cho phép nàng đến các Thế Lực khác.

Nhưng cấp bậc này người nào không tâm cao khí ngạo?

- Từ từ sẽ đến, kiểu gì cũng sẽ tìm được.

Diệp Hạo đành phải an ủi như thế.

- Ta cũng đã tìm được rồi.

Thoại âm Bạch Khuynh Thành khẽ chuyển, mắt to lóe lên nhìn hắn.

Diệp Hạo bị Bạch Khuynh Thành nhìn có chút run rẩy:

- Ta đã có thê tử rồi.

- Ngươi có thê tử cũng không ảnh hưởng đến việc ở rể nhà ta mà.

Bạch Khuynh Thành nói, lộ ra hai lúm đồng tiền:

- Ta không để ý chuyện này đâu.

- Ngươi không ngại nhưng ta để ý.

Diệp Hạo im lặng nói.

- Ngươi thích mẫu người thế nào?

- Ta đã nói, ta yêu thích ôn nhu.

- Vậy ta ôn nhu một chút được không?

- Nói như thế, ta không thích ngươi.

- Ngươi vì sao không thích ta?

- Không thích thì không thích.

- Vậy không được, ta thật vất vả tìm được một người tu vi cùng ta không sai biệt lắm.

- Ngươi phải rõ ràng tình cảm cần lưỡng tình tương duyệt.

- Làm sao mới có thể lưỡng tình tương duyệt?

- Đó chính là khi người ngươi thích gặp nguy hiểm thì ngươi sẵn lòng hi sinh bản thân mình.

- Cái này thật khó.

Bạch Khuynh Thành suy nghĩ một chút, nói.

Bạch Khuynh Thành cảm thấy vì Diệp Hạo trọng thương thì còn có thể, nhưng muốn bỏ sinh mệnh thì không được.

- Cho nên chuyện này không cần nói tiếp nữa.

- Ngươi cho ta một chút thời gian, có được không?

Bạch Khuynh Thành đáng thương nhìn Diệp Hạo.

Nhìn thần sắc Bạch Khuynh Thành, Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Đợi sau khi thăm dò xong Thần Linh Đạo Trường, hai người sẽ mỗi người đi một ngả.

Sau đó hai người bắt đầu trầm mặc.

Chỉ có chiến hạm cô độc hành tẩu trong Hỗn Độn.

Cứ như vậy ước chừng một tuần, chiến hạm ngừng lại.

Diệp Hạo nhìn cửa động sâu thẳm trăm dặm bên ngoài cau mày.

- Đừng nói với ta là bên trong cửa động có Thần Linh Đạo Trường nghe!?

Cửa động này giống như miệng Cự Thú thôn phệ tất cả xung quanh.

Thấy thế nào cũng khiến người ta sợ hãi?

Vả lại Diệp Hạo cũng cảm thấy từng đợt cảm giác nguy hiểm.

Trực giác nói cho Diệp Hạo biêt, nếu xâm nhập vào đó rất có thể sẽ thảm.

- Đúng vậy.

Bạch Khuynh Thành nhẹ gật đầu.

- Cửa động này ngươi đi vào rồi à?

Thần Niệm Diệp Hạo mới vừa đi vào liền bị thôn phệ.

- Không có.

Bạch Khuynh Thành nhẹ giọng nói.

- Ta đã từng thấy trong một bản chép tay.

- Từ nơi nào được bản chép tay đó?

- Thái Dương Thần Quốc trong Thái Dương Đại Lục.

- Ngươi xác định đáng tin?

- Đáng tin.

Nhìn Bạch Khuynh Thành chắc như đinh đóng cột Diệp Hạo triệu hoán ra một đạo Phân Thân, Phân Thân vừa mới tiến nhập đến cửa động đã mất đi liên hệ với hắn.

- Bản chép tay ghi lại cửa động có Thiên Địa Đại Thế, bất luận vật gì đi vào đều sẽ mất đi liên hệ cùng Ngoại Giới.

Bạch Khuynh Thành nhẹ giọng nói.

- Ngươi chuẩn bị làm sao?

Diệp Hạo nhìn qua hỏi.

- Lái Chiến Hạm vào.

- Ngươi xác định?

- Xác định.

Bạch Khuynh Thành nói liền lái Chiến Hạm chậm rãi hướng về cửa động kia đi vào.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút lấy ra Hộ Thân Pháp Chỉ mà Tứ Phương Thần Thú lưu cho mình.

Hắn cũng không muốn vẫn lạc ở chỗ này.

Tứ Phương Thần Thú khắc Hộ Thân Pháp Chỉ khẳng định mạnh hơn hộ Thân Pháp chỉ lúc Diệp Hạo đặt chân đến Thần Cảnh.

Chiến Hạm càng tiếp cận cửa động sâu thẳm, trái tim Diệp Hạo không khỏi nhấc lên.

Bạch Khuynh Thành nhìn bề ngoài không sợ hãi, nhưng trên thực tế lòng bàn tay đã sớm đầy mồ hôi.

Ngay thời điểm đầu tàu tiến vào cửa động, chiến hạm nhanh chóng vang lên thanh âm cảnh báo.

- Hệ thống bảo hộ chiến hạm hao tổn 10%.

- Hệ thống bảo hộ chiến hạm hao tổn 20%.

- Hệ thống bảo hộ chiến hạm hao tổn 30%.

Chiến hạm mới tiến vào cửa động mà hệ thống bảo hộ đã hao tổn một phần ba.

Nếu toàn bộ đi vào đoán chừng Chiến Hạm sẽ báo hỏng.

- Ngươi muốn lưu Thần Linh Pháp Chỉ đến lúc nào?

Diệp Hạo không khỏi nói ra.

Bạch Khuynh Thành không lên tiếng.

Ngay khi hệ thống bảo hộ Chiến Hạm hao tổn đến 50%, nàng mới không cam lòng lấy ra một trương Thần Linh Pháp Chỉ.

Thời điểm Thần Linh Pháp Chỉ rơi vào đầu tàu liền toát ra từng đạo quang huy nhu hòa bảo hộ chiến hạm vào trong.

- Thần Linh Pháp Chỉ quá mức trân quý, dù trong tộc ta cũng như thế.

Bạch Khuynh Thành nhìn Diệp Hạo, nhẹ giọng nói.

- Bởi vậy có thể không cần thiết thì không nên dùng.

Lông mày Diệp Hạo nhíu lại.

- Thế nào?

- Thần Linh Pháp Chỉ ngươi bốc cháy rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận