Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 840: Thánh vực

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên Tập: Hám Thiên Tà Thần

-----------------------------

Lang Ưng đánh về phía Diệp Hạo đồng thời lông vũ hộ thân cũng giống như cương đao tràn ngập hàn quang băng lãnh.

Ngay khi cánh của nó sắp cắt trúng ngực Diệp Hạo, Diệp Hạo đột nhiên đánh ra một quyền.

Bịch một tiếng, Lang Ưng chưa kịp kêu thảm một tiếng đã bị hóa thành một vũng mưa máu.

Lang Ưng này bị giết hấp dẫn sự chú ý của những Lang Ưng khác, vì vậy chúng nhao nhao đánh về phía Diệp Hạo.

Chiến Kiếm trong tay Diệp Hạo kéo thành một đường kiếm hoa.

Sau khi thu kiếm vào vỏ, những con Lang Ưng kia đều thẳng tắp rời xuống dưới.

Quần thể Lang Ưng có một đặc thù.

Thù dai.

Chỉ vì hộ vệ của thanh y thiếu nữ đả thương một tộc nhân của bọn chúng mà đám Lang Ưng này đuổi theo thanh y thiếu nữ hơn vạn cây số. Nhìn tình hình này thì chúng đính không giết chết đoàn người thanh y thiếu nữ thì không bỏ qua a.

Mà hiện tại, Diệp Hạo lại liên tục giết chết bốn tộc nhân của bọn chúng, Tộc đàn Lang Ưng này mà bỏ qua cho Diệp Hạo mới lạ ấy?

Khi Thống Linh Lang Ưng kêu mấy tiếng, ngay lập tức, số lượng lớn Lang Ưng tiến công về phía Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhìn thấy mấy trăm con Lang Ưng đánh về phía mình thì lông máy nhíu lên.

- Mẹ nó, tự tìm đường chết a.

Diệp Hạo giận dữ.

Trong lúc giận dữ, Diệp Hạo cấm Ngũ Hành Kiếm vận chuyển Kim Chi Kiếm Quyết đánh về phía mấy trăm con Lang Ưng này, để thanh y thiếu nữ không ngờ làn chỉ một đạo kiếm quang léo lên đã làm cho mấy trăm con Lang Ưng vẫn lạc.

- Đây… Đây là sự thật hả?

Một hộ vệ nhìn thấy cảnh này bị dọa sợ.

- Ta nghĩ đây là sự thật.

- Lang Ưng tu vi Ngọc Tiên Cảnh hoành hành bá đạo cứ như vậy bị giết hả?

- Chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi?

Thanh y thiếu nữ chần chờ một chút bước lên nói:

- Cảm ơn công tử đã ra tay cứu giúp.

- Ta ra tay cũng không phải vì cứu cô.

Diệp Hạo lắc đầu cười nói.

- Nhưng kết quả giống nhau.

Trong mắt thanh y thiếu nữ kinh ngạc.

Cô tụ tin trong chu vi vạn dặm quanh đây tướng mạo của bản thân cũng xếp thứ một thứ hai, thanh niên vây quanh bản thân không có một vạn cũng có tám ngàn.

Nhưng cô lại không nhìn thấy bấy kỳ một chút dục vọng nào trong mắt thanh niên trước mặt cả.

- Đây là chỗ nào?

- Đây là Thượng Thanh Vực.

- Thượng Thanh Vực?

Diệp Hạo nghi ngờ hỏi:

- Sao ta chưa từng nghe nói đến vực này?

- Thượng Thanh Vực rất nổi danh ở Thanh Vực a.

Thanh y thiếu nữ kinh ngạc nói.

- Thánh Vực?

- Ngươi đến cả Thánh Vực cũng không biết hả?

- Không biết.

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Thế giới này của chúng ta có tất cả ba trăm sáu mươi Đại Vực, mà bà trăm sáu mươi đại vực này đều thuộc về Thánh Vực a.

- Cô có bản đồ không?

Diệp Hạo hỏi.

Thanh y thiếu nữ nhẹ gật đầu rồi đưa cho Diệp Hạo một tấm bản đồ.

Diệp Hạo nhìn lướt qua bản đồ rồi ghi nhớ từng cái vực vào trong đầu, sau đó hắn trả bản đồ lại cho Thanh y thiếu nữ.

Hiện tại, hắn đã có thể xác định bản thân đã đặt chân đến một Thời Không khác.

- Ngươi biết cách nào trở lại Tiên Vực không?

Diệp Hạo truyền âm hỏi.

Thanh y thiếu nữ biến sắc:

- Tiên Vực?

- Ngươi biết Tiên Vực hả?

- Đương nhiên biết a.

Thanh y thiếu nữ nói:

- Đại Đạo Cửu Trọng Thiên, Tiên Vực là Nhất Trọng, Thánh Vực là Nhị Trọng.

- Ý ngươi là Tiên Vực chỉ là Nhất Trọng Thiên?

- Đúng vậy a.

- Vậy ngươi biết cách nào trở về Tiên Vực không?

- Biết.

- Làm sao trở về được?

- Đi Thánh Thành.

Thanh y thiếu nữ nhìn Diệp Hạo nói:

- Chỉ cần ngươi có thể vượt qua thử thách của Thánh Thành thì có thể trở lại Tiên Vực.

- Đởn giản như vậy?

- Còn về trong đó có nội tình gì nữa thì ta cũng không biết rõ.

Thanh y thiếu nữ suy nghĩ một chút nói:

- Thật ra người còn một cách khác có thể trở lại Tiên Vực.

- Cách gì?

- Tìm được Lưỡng Giới Phù.

Thanh y thiếu nữ nói.

Diệp Hạo nghe vậy mở to hai mắt nhìn.

Lưỡng Giới Phù?

Trên người hắn có Lưỡng Giới Mẫu Phù a.

Chẳng lẽ chỉ cần sử dụng Lưỡng Giới Phù sẽ có thể trở về Tiên Vực hả?

Diệp Hạo cũng không thử ngay lúc này, mà hắn vẫn trò chuyện với thanh y thiếu nữ:

- Ngươi có biết Thánh Vực và Tiên Vực có gì khác nhau không?

- Tu Đạo Văn Minh ở Cửu Trọng Thiên, mỗi một Trọng Thiên lại cao hơn một Trọng Thiên, giống như Thánh Vực chúng ta thì mạnh hơn Tiên Vực các ngươi một chút.

Thanh y thiếu nữ trả lời:

- Ở Thánh Vực chúng ta từng xuất hiện tu sĩ của Tam Trọng Thiên, dựa theo lời nói của tu sĩ đó, lực lượng chung của Tam Trọng Thiên mạnh hơn chúng ta một chút.

- Nếu như vậy thì ta cũng phải từ từ đi dạo ở Thế Giới của các ngươi mới được.

Diệp Hạo nghe như vậy hai mắt sáng lên.

Nói thật, Diệp Hạo rất mong chờ được giao thủ cùng với Thiên Kiêu ở đây a.

- Vì an toàn, ta nghĩ tốt nhất ngươi không nên bại lộ thân phận người Tiên Vực.

Thanh y thiếu nữ nói.

- Ừm, tốt.

Diệp Hạo nói xong mới phát hiện chưa biết tên của đối phương a.

- Ta tên Chu Khả Khả.

Thanh y thiếu nữ đưa bàn tay trắng như ngọc của mình ra.

- Diệp Hạo.

Diệp Hạo cầm tay của thanh y thiếu nữ một cái rồi lập tức thả ra.

- Ngươi có dự định gì không?

- Ta đang định đi dạo tứ phương một chút.

- Vậy về nhà của ta trước đi.

Chu Khả Khả nói xong câu này mới phát hiện câu nói này còn có nghĩa khác, giống như bản thân dẫn bạn trai về nhà ra mắt, nàng lén lút lườm Diệp Hạo một cái, cô nhìn thấy Diệp Hạo nhìn về phía xa mới hơi thở dài một hơi.

Cô không biết Diệp Hạo cố ý nhìn về phía xa để không làm cô xấu hổ.

Trên đường đi, nhờ Chu Khả Khả giới thiệu nên Diệp Hạo cũng biết một ít chuyện ở đây.

Chu Khả Khả là Đệ Tử Nội Môn của Thủy Nguyên Tông.

Lần này, cha cô bảo cô lập tức về nhà vì muốn cô tham gia Tông Tộc Tranh Tái, nếu cô có thể lấy được top mười thì mạch này của cô sẽ được lần nữa xếp vào gia phả.

Nhưng không ai ngờ trên đường đi lại gặp phải Lang Ưng.

Thủy Nguyên Tông cũng là một trong Tám Đại Tông Môn của Vực này, thân là Đệ Tử Nội Môn của Thủy Nguyên Tông, Chu Khả Khả có tu vi Ngọc Tiên mười bốn chuyển.

Thật ra, tu vi này cũng không yếu.

Dù sao cô cũng chỉ là Đệ Tử Nội Môn mà thôi.

Cứ như vậy nữa tháng, Diệp Hạo và Chu Khả Khả đi đến Chu Gia.

Toàn bộ tộc nhân Chu Gia đề đứng ở cửa chào đón, trong đó bao gồm không ít thanh niên quần áo hoa lệ.

Chu Thanh Long cà Chu Khả Khả nói được mấy câu thì một thanh niên đi tới:

- Khả Khả.

Chu Khả Khả nhìn thấy người trước mắt nói:

- Biểu Ca.

Nói xong, Chu Khả Khả kéo Diệp Hạo tới trước cha mình, Chu Thành Long giới thiệu:

- Cha à, trên đường đi bọn con gặp một đám Lang Ưng, nếu không nhờ Diệp huynh cứu giúp thì có lẽ con gái không thể về gặp cha được rồi.

Chu Thành Long nghe nói vậy vội vàng cảm ơn Diệp Hạo:

- Cảm ơn Diệp công tử đã ra tay cứu giúp.

- Dễ như ăn cháo.

Diệp Hạo cười nói.

- Mời, Diệp công tử, chúng ta vào nhà nói chuyện.

Chu Thanh Long nhiệt tình mời Diệp Hạo vào nhà.

Nhìn thấy Diệp Hạo và Chu Thành Long rời đi, sắc mặt Lạc Sương đen lại.

Hắn đã sớm xem Chu Khả Khả là mình hắn độc chiếm, bây giờ, Diệp Hạo bước một chân vào làm hắn rất khó chịu.

- Công tử, người có muốn chúng ta đánh tiểu tử này một trận không?

Một thanh niên bên cạnh Lạc Sương nói nhỏ.

- Nhìn kỹ rồi nói.

Lạc Sương suy nghĩ một chút nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận