Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2910: Gấp Mười Hoàn Lại.

Cường giả Cấm Kỵ kia của Thiên tộc cho rằng Phá Đạo Nhân cũng rất bình thường.

Những năm này Nhân tộc ngoại trừ Phá Đạo Nhân ra cũng không có cường giả Cấm Kỵ nào.

Đối với cường giả Cấm Kỵ kia, Phá Đạo Nhân nếu đã dám giết chết Nửa Bước Cấm Kỵ của Thiên tộc, vậy bất luận thế nào hắn đều sẽ cho Nhân tộc giáo huấn khó quên.

Hắn nghĩ như vậy, cũng làm như thế.

Đó chính là huỷ diện toà Hoả thành này.

Về phần sẽ chết bao nhiêu người, cần quan tâm sao?

Thiên Nữ hiển nhiên cũng nhận ra được điểm ấy, bởi vậy nàng biến sắc hô không thể.

Chỉ là cường giả Cấm Kỵ kia nào kịp phản ứng?

Như thái sơn áp đỉnh; như tinh thần vẫn lạc.

Uy áp mênh mông khiến tu sĩ cả toàn thành trì đều sợ hãi không thôi.

Bọn họ mơ hồ cảm thấy tựa hồ sinh mệnh mình sắp đi đến điểm cuối.

Mắt thấy đôi bàn tay kia chuẩn bị huỷ diệt Hoả thành, bỗng một đạo kiếm quang bắn ra từ bên người Diệp Hạo.

Đạo kiếm quang kia vọt lên nhanh chóng hoá thành thuỳ thiên kiếm trụ, dễ dàng đã xuyên thủ hai bàn tay kia, đồng thời còn ghim vị kia ở giữa không trung.

Nhìn thân ảnh nối liền trời đất bị ghim ở giữa không trung, sắc mặt hai cường giả Cấm Kỵ tràn đầy sợ hãi.

Vì sao?

Vị đang bị ghim ở giữa không kia chính là cường giả Vô Địch cảnh của Thiên tộc.

Diệp Hạo tiện tay xé rách hư không, đi đến chỗ cường giả Cấm Kỵ kia.

- Có phải ở trong mắt ngươi, Nhân tộc chính là giun dế?

Diệp Hạo lạnh lùng hỏi.

Ánh mắt của cường giả Cấm Kỵ kia vội vàng chuyển tới người Thiên Nữ.

Thiên Nữ truyền âm nói thân phận của Diệp Hạo cho vị kia.

- Đây là do mình ta làm.

Cường giả Cấm Kỵ kia yên lặng một hồi nói.

- Mong ngươi có thể tha cho Thiên tộc.

- Ngươi nhất định phải chết.

Khiến vị kia không ngờ rằng Diệp Hạo nói lời này.

- Cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ đến việc bỏ qua cho ngươi. Về phần buông tha cho Thiên tộc? Ngươi nghĩ sẽ có khả năng đó sao?

Toàn thân cường giả Cấm Kỵ kia run lên.

- Phải làm đến mức đó sao?

- Lúc ngươi giết chết Nhân tộc, ngươi có từng nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy không?

Diệp Hạo nói đến đây liền nhìn kim thân nói.

- Ngươi đi hủy diệt mười toà thành trì Thiên tộc có quy mô tương đương với Hoả thành đi.

Kim thân gật đầu một cái rồi nhanh chóng rời khỏi.

Trên mặt Thiên Nữ tràn ngập hoảng sợ.

- Không thể.

- Hôm nay ta để lời nói của ta ở chỗ này, ai làm tổn thương một người của Nhân tộc ta, người đó sẽ phải hoàn lại gấp mười lần.

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn Thiên Nữ nói.

- Ta nguyện ý làm nô làm tỳ.

Thiên Nữ quỳ xuống.

- Làm nô tỳ? Ngươi nghĩ ngươi xứng sao?

Diệp Hạo ha ha cười nói.

Ngươi xứng sao?

Ba chữ này đã khiến Thiên Nữ cực kỳ tổn thương.

Nhưng nghĩ đến thân phận của Diệp Hạo, nàng lại chọn im lặng.

Diệp Hạo quá cường đại.

Là người mà nàng không thể nào chống lại.

Cường giả các tộc thấy một màn như vậy mới kinh hãi không thôi.

Thiên Nữ là ai?

Là người đại biểu cho Đại Hoang vực tiến về Cổ chiến trường.

Thế nhưng bây giờ Diệp Hạo lại nói nàng không xứng làm nô tỳ của Diệp Hạo?

Nhưng sau khi bọn hẹ nghe được thân phận của Diệp Hạo, bọn họ mới hiểu vì sao Diệp Hạo lại nói như vậy.

Người đứng đầu Cổ chiến trường.

Người tương lai nhất định có thể đặt chân đến Kim Thế cảnh, thận chí còn có thể đặt chân đến Chúa Tể cảnh.

Nhân vật mạnh mẽ như vậy, không phải ai cũng có tư cách theo đuổi.

- Diệp công tử.

Đúng lúc này một thanh niên đi ra từ bóng tối.

Diệp Hạo nhìn thanh niên kia một cái nói.

- Ngươi là ai?

- Ta là lục hoàng tử của Kim quốc, Kim Trúc.

Thanh niên kia cung kính nói.

- Lục hoàng tử của Kim quốc?

- Không phải lục hoàng tử của Kim quốc đã chết trận từ nhiều năm trước rồi sao?

- Xem ra lục hoàng tử là hạt giống mà Kim quốc bí mật cất giữ.

- Đúng vậy.

Nghe tu sĩ bốn phía thảo luận, Diệp Hạo cũng hiểu rõ Kim Trúc làm sao có thể sống sót.

- Chuyện gì?

- Diệp công tử, Nhân tộc suy yếu đã lâu, căn bản không có cách nào để chống lại với các tộc khác.

Kim Trúc nghiêm mặt nói.

- Ta mong ngươi có thể quét sạch toàn bộ cường giả đỉnh phong của các tộc.

Âm thanh của Kim Trúc vừa rơi xuống, cường giả các tộc đang ẩn núp trong bóng tối đều giật nảy mình.

Quét sạch cường giả đỉnh phong của các tộc?

Có cần phát rồ đến mức đó không?

- Ta không phải tu sĩ của Đại Hoang ực.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút mới nhìn hướng Kim Trúc nói.

- Chính là bởi vì Diệp công tử ngươi không phải là tu sĩ của Đại Hoang vực, vì vậy mới nên vấn vả một lần suốt đời nhàn nhã.

Kim Trúc trịnh trọng nói.

- Chỉ có cắt sạch sống lưng của các tộc, Nhân tộc mới có thể tái sinh được.

- Nhưng ngươi có nghĩ đến lúc khi khi ta rời khỏi, các tộc sẽ hợp sức với nhau lại không?

- Các tộc nếu dám hợp lại, đã nói lên Diệp công tử ngươi giáo huấn bọn hắn vẫn còn chưa đủ.

- Thú vị.

Diệp Hạo nhìn Kim Trúc một cái thật sâu.

- Có hứng thú làm Thánh Chủ của Thánh Địa Nhân tộc không?

- Thánh Chủ?

Kim Trúc chấn động nói.

- Cái gì?

- Ta sẽ cung cấp tài nguyên và công pháp cho ngươi, ngươi phụ trách việc truyền bá cho Nhân tộc.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ta hi vọng Thánh Địa sẽ không còn chia ra ngũ hành kim mộc thuỷ hoả thổ nữa, như vậy quả thật sẽ có thể đi được con đường rất xa, nhưng các ngươi không thể vọt tới đỉnh được.

- Nghe theo lệnh Diệp công tử.

Kim Trúc quỳ một chân trên đất trịnh trọng nói.

- Chờ đã.

Lúc này Hỏa Duyệt Nhi mở miệng.

- Diệp Hạo, vì sao ngươi không cho ta một cơ hội?

- Ngươi quá tính toán.

- Thiên hạ ai không tính toán?

- Nhân tộc đã suy yếu lâu như vậy, ngươi không nghĩ đến việc đoàn kết một lòng mà cả ngày nghĩ đến việc tính toán, ngươi cảm thấy ngươi có thể làm tốt cái chức danh Thánh Chủ này không?

Diệp Hạo nói đến đây liền nhìn về phía Kim Trúc nói.

- Kim Trúc, dạy dỗ Nhân tộc, không phải một chuyện đơn giản, ngươi phải có tấm lòng cao cả, biết chưa?

- Ta không biết rõ ta có thể làm được hay không, nhưng ta sẽ cố hết sức mình.

Kim Trúc trầm ngâm một chút nói.

- Thần vực và Đại Hoang vực rất gần nhau, thỉnh thoảng ta sẽ tới.

Diệp Hạo cảnh cáo nói.

- Hi vọng đến lúc đó ngươi đừng làm ta khó xử.

Không bị giám sát sẽ trở thành mãnh thú nguyên thuỷ.

Diệp Hạo sợ Kim Trúc sẽ biến Thánh Địa trở thành Kim quốc.

Nếu là như vậy, toàn bộ công sức mà Diệp Hạo bỏ ra cũng sẽ phí công vô ích.

- Kim Trúc nếu có làm điểm không tốt, bất cứ lúc nào Diệp công tử đều có thể lấy lại chức vụ của ta.

Kim Trúc trịnh trọng nói.

Lúc này kim thân xuất hiện ở bên người Diệp Hạo.

- Mười toà thành trì của Thiên tộc đều bị tàn sát.

Kim thân nói đến đây liền đưa cho Diệp Hạo một túi càn khôn.

- Bên trong túi càn khôn là tài nguyên của mười toà thành trì.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua rồi lại đưa cho Kim Trúc.

- Những cái này tài nguyên này là để tái thiết lại Thánh Địa.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Kim Trúc cung kính dùng hai tay nhận lấy.

- Ta tin Kim quốc các ngươi vẫn còn thế lực ẩn núp trong bóng tồi, từ giờ trở đi ngươi qua thương lượng với bọn họ thành lập Thánh Địa.

Diệp Hạo nhìn Kim Trúc nói.

- Trong thời gian ngắn ta sẽ không rời khỏi nơi này.

- Tuân mệnh.

Kim Trúc đang định rời khỏi bỗng Diệp Hạo gọi hắn lại.

- Cho ngươi cái này.

Diệp Hạo nói xong, bên người Kim Trúc liền xuất hiện một chiến khôi Nửa Bước Cấm Kỵ.

- Đây là một chiến khôi Nửa Bước Cấm Kỵ, nó sẽ bảo vệ an toàn của ngươi.

- Cảm tạ Diệp công tử.

Kim Trúc rời khỏi, ánh mắt Thuỷ Nhu vùng vẫy một hồi rồi nói khẽ.

- Diệp công tử, ta không muốn thành lập Thủy quốc nữa.

- Vậy sau này thì sao?

- Ta muốn cùng Kim Trúc thành lập Thánh Địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận