Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1400: Lòng người

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

- Hạo Nguyệt.

Vân Tiêu Cung Chủ có chút lộn xộn.

- Cung Chủ, thời gian rất gấp gáp.

Hạo Nguyệt nghênh đón ánh mắt Vân Tiêu Cung Chủ, bình tĩnh nói.

- Việc chuẩn bị lễ đính hôn làm phiền ngươi, bây giờ ta cũng trở về đi rửa mặt trang điểm đã.

- Hạo Nguyệt, không thể hồ đồ.

Bạch phát lão ẩu trầm giọng hô.

- Lão Tổ.

Hạo Nguyệt trầm giọng nói:

- Nhân duyên ta, ta tự quyết định.

- Ngươi có biết vừa rồi chỉ là suy đoán của ngươi hay không?

Lão ẩu cảnh cáo nói:

- Với cá tính của Diệp Hạo, chắc chắn sẽ từng bước tu luyện, mà hắn muốn đuổi theo ngươi thì đời này cũng không thể.

- Luôn có khả năng.

- Dưới tình huống bình thường thì có thể, nhưng ngươi biết rõ đây là lúc nào không?

Lão ẩu thấy Hạo Nguyệt xem thường lời mình, tức giận quát.

- Trước mắt Cửu Trọng Thiên không có bao nhiêu thời gian cả.

- Lão Tổ.

Hạo Nguyệt vừa hô đã bị lão ẩu đánh gãy:

- Còn có, ngươi có biết bây giờ ngươi và Diệp Hạo đính hôn sẽ hại hắn không?

Trong mắt Hạo Nguyệt hiện vẻ nghi ngờ.

- Ngươi biết Tứ Trọng Thiên có bao nhiêu Thiên Kiêu Cự Đầu đang theo đuổi ngươi? Tu vi Diệp Hạo không phế thì không ai dám xen vào. Nhưng bây giờ những Thiên Kiêu kia sẽ âm thầm ra tay?

- Ai dám?

Trong mắt Hạo Nguyệt hiện lên nguy hiểm.

- Không nói những người khác chỉ riêng Lôi Dực Thần, ngươi cảm thấy hắn sẽ không xuất thủ?

Tóc trắng lão ẩu cười lạnh.

- Vị này nhìn ôn tồn lễ độ, nhưng nội tâm cực kỳ hung ác.

- Ta sẽ bảo vệ hắn.

- Ngươi bảo vệ hắn mấy trăm năm?

Tóc trắng lão ẩu không khách khí đả kích.

- Đừng ngây thơ, ngươi luôn có sai lầm.

Hạo Nguyệt yên lặng.

Bởi vì lão ẩu nói không sai.

Nhưng nàng lộ ra sát ý kinh thiên:

- Giết, ai dám ra tay ta sẽ giết người đó? Giết tới khi bọn hắn sợ hãi.

Nhìn cả người Hạo Nguyệt tràn ngập sát ý, lão ẩu nhíu mày.

- Vẫn còn một vấn đề, Diệp Hạo có thê tử.

- Chúng ta đi theo thiên đạo chí cao.

Hạo Nguyệt không thèm để ý nói:

- Làm vợ làm thiếp thật sự có trọng như vậy?

Nói đến đây, Hạo Nguyệt liếc lão ẩu một cái.

- Chỉ là ước thúc thế tục, vì sao người lại coi trọng như vậy?

Lão ẩu ngây ngẩn.

Bà ta không ngờ Hạo Nguyệt lại giáo huấn mình.

- Sao nói chuyện với Lão Tổ như vậy?

Vân Tiêu Cung Chủ quát lớn.

- Có một số việc các người có thể làm chủ, nhưng có một số việc do ta tự mình làm chủ.

Hạo Nguyệt nhìn Vân Tiêu Cung Chủ nói:

- Ví dụ như nhân duyên của ta.

Hạo Nguyệt rất bình tĩnh.

Giống như đang nói một chuyện không liên quan đến mình.

Nhưng càng như vậy, Vân Tiêu Cung Chủ và bạch phát lão ẩu càng rõ, chỉ sợ rất khó thay đổi quyết định này của Hạo Nguyệt!

- Lão Tổ, làm sao bây giờ?

Vân Tiêu Cung Chủ truyền âm hỏi.

- Hạo Nguyệt có đạo lí riêng của nó, có lẽ còn có chuyển cơ cũng không chừng.

Tóc trắng lão ẩu nghĩ một lát mới nói:

- Còn nữa, Diệp Hạo có tỷ tỷ là Thải Kỳ Lân, sau lưng lại có Cô Độc cường giả Bán Thần, dù hắn đời này không thể tu luyện, Vân Tiêu Cung chúng ta cũng có hai đại trợ Lực.

- Lão Tổ ý của người…

- Hạo Nguyệt dù sao cũng khác biệt với các đệ tử khác, tương lai đạt tới độ cao này, căn bản không phải việc gì khó.

Lão ẩu ung dung nói tiếp.

- Chúng ta quá phận bức bách, dẫn đến lục đục nội bộ, sẽ tổn thất rất lớn a.

- Đúng vậy, ta cũng cân nhắc đến vấn đề này.

Vân Tiêu Cung Chủ cười khổ.

Thiên tư của Hạo Nguyệt quyết định địa vị của nàng, ai cũng không lay động được.

Có thể nói, Hạo Nguyệt nếu không phản bội Tông Môn, bất kỳ ý nguyện nào của nàng cũng đều được cao tầng cân nhắc.

Nếu không tương lai nàng trưởng thành trở lại báo thù, Tông Môn ai có thể đỡ nổi?

Chuyện như vậy các đại tông môn khác đã phát sinh qua, Vân Tiêu Cung dù cường giả như mây cũng không thể không phòng bị tình huống này.

- Thời gian một ngày quá gấp.

Vân Tiêu Cung Chủ nhìn Hạo Nguyệt nói:

- Ta cảm thấy nghi thức đính hôn nên tổ chức một tháng sau, để các phương có thời gian chuẩn bị.

- Vậy một tháng sau.

Hạo Nguyệt suy nghĩ một chút nói.

Lúc Vân Tiêu Cung Chủ chuẩn bị rời đi Diệp Hạo mở miệng nói:

- Chậm.

- Chuyện gì?

- Hạo Nguyệt, chuyện này cô hình như không trưng cầu ý kiến của ta nha?

- Huynh hôn ta! Chẳng lẽ muốn trốn nợ?

Hạo Nguyệt chằm chằm Diệp Hạo nói.

- Là cô hôn ta mà?

Diệp Hạo cường điệu đáp.

- Khác nhau ở chỗ nào?

Diệp Hạo suy nghĩ một chút.

Thật không hề khác gì a.

- Huynh có muốn xem thử dáng dấp của ra sao không?

Hạo Nguyệt nói xong, đến gần Diệp Hạo cười mỉm hỏi.

- Muốn.

Diệp Hạo gật đầu.

Người khác hiếu kỳ.

Diệp Hạo cũng không ngoại lệ.

- Vậy huynh phải tự mình xem mới được.

Hạo Nguyệt ngại ngùng nói.

Sắc mặt La Phù thay đổi.

Hoa Tự Liên cũng thay đổi.

Toàn bộ mọi người cũng thay đổi.

Diệp Hạo lại không chú ý thấy vẻ mặt Tu Sĩ bốn phía, ngón tay của hắn nhẹ nhàng xốc lụa mỏng che mặt của Hạo Nguyệt lên, xuất hiện trong mắt hắn là một khuôn mặt hoàn mỹ không một tì vết.

Khó mà dùng từ ngữ để hình dung.

Khó mà từ dùng tảo tân trang.

Đẹp khuynh quốc!

Đẹp khuynh thành!

Diệp Hạo nhìn lần đầu tiên, ánh mắt không dời ra.

- Đẹp không?

Hạo Nguyệt chớp chớp con ngươi hỏi.

- Đẹp.

Diệp Hạo không nói lời trái lương tâm.

- Công tử, người —— người có biết lụa mỏng che mặt của nữ đệ tử Vân Tiêu Cung không thể tùy tiện lấy xuống không?

La Phù đụng Diệp Hạo một cái.

- Lấy xuống sẽ như thế nào?

Trong lòng Diệp Hạo có dự cảm xấu.

- Ai tháo xuống thì sẽ cưới cô ta!

La Phù nhỏ giọng nói.

Sắc mặt Diệp Hạo kinh ngạc.

- Sao vừa rồi không nói cho ta biết?

- Ta còn chưa kịp nói, người đã tháo xuống rồi.

La Phù ủy khuất đáp.

- Vẫn còn, vẫn còn.

- Vẫn còn cái gì?

- Ta cũng muốn nhìn dáng dấp Hạo Nguyệt ra sao?

Diệp Hạo tàn nhẫn trừng La Phù một cái.

La Phù vội vàng cuối đầu xuống.

- Huynh không tình nguyện cưới ta như thế sao?

Hạo Nguyệt nói xong mang lại lụa mỏng.

- Không phải.

- Vậy huynh tình nguyện cưới ta rồi.

Diệp Hạo câm nín, logic gì thế này.

Nhưng Hạo Nguyệt đã quay người rời khỏi nơi này.

Đông Hoa Hoàng Chủ nhìn Diệp Hạo mỉm cười lên tiếng:

- Chúc mừng.

- Có cái gì chúc mừng?

- Nếu hôm nay ngươi không thăm dò lòng người làm thế nào biết Trần Bế Nguyệt hoàn toàn không phải lương phối của ngươi?

- Nhưng ta lại làm thế nào biết Hạo Nguyệt là lương phối của mình?

- Đơn giản.

Đông Hoa Hoàng Chủ cười nhạt nói:

- Ngươi có thể tạm hoãn một chút thời gian khôi phục tu vi.

- Bây giờ ta đột nhiên nhớ tới trước đó, ngài nói cho ta biết câu nói kia.

- Nói cái gì?

- Tốt nhất không nên tùy tiện thăm dò lòng người.

Diệp Hạo ung dung nói:

- Loại cảm giác này thật không dễ chịu.

Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần

. . .

Tin tức Diệp Hạo gặp phải Thiên Khiển, tu vi bị trảm theo thời gian dần dần truyền khắp toàn bộ Tứ Trọng Thiên.

Nhưng rất nhiều Tu Sĩ lại cảm thấy tin tức này hơn phân nửa giả.

Nhưng tại ngày thứ hai, sau khi Nguyệt Quế Thánh Địa Thánh Chủ trước mặt mọi người tuyên bố hủy bỏ đính hôn với Diệp Hạo, tất cả Tu Sĩ cũng không còn hoài nghi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận