Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1660: Diệp Hạo hiện thân

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

Tứ chi Thạch Hầu bị bốn chuôi Tiên Kiếm đâm thủng đóng đinh trên mặt đất.

Khi đầu Thạch Hầu bị Đinh Dũng hung hăng giẫm lên, nó rốt cục không chịu được nữa mà hét thảm.

Không phải thống khổ kêu la.



Mà phẫn nộ gào thét.

- Đinh Dũng, ngươi chết không yên lành đây.

Tiểu Duyệt đỏ hồng mắt quát.

- Tiểu Duyệt, ta thực sự muốn biết lí do ngươi dám đối kháng ta là gì?

Đinh Dũng nhìn Tiểu Duyệt chậm rãi nói:

- Ngươi nói với ta ngươi thủ hộ tộc nhân Đinh Gia, nhưng trên người ngươi lại không có Huyết Mạch Đinh gia. Nếu thật sự cần có người thủ hộ, vậy cũng nên là ta mới đúng.

- Thủ hộ trong miệng ngươi đây hả?

Tiểu Duyệt chỉ mười mấy tộc nhân nằm trong vũng máu trong đại sảnh.

- Không nghe ta hiệu lệnh, chẳng lẽ không đáng chết?

Đinh Dũng lạnh lùng nói, sau đó hắn nói tiếp:

- Ta cho ngươi thời gian ba lượt hô hấp, nếu ngươi còn không bó tay chịu trói, cũng đừng trách ta.

- Một.

Thạch Hầu bi phẫn quát:

- Tiểu Duyệt, không cần quản ta.

-Hai.

- Nhanh động thủ, giết chết hắn.

Thạch Hầu nhìn thấy trong mắt Tiểu Duyệt lộ ra do dự, trong lòng cực kỳ bi ai nói.

- Ba.

Đinh Dũng nói đến đây giơ lên Chiến Kiếm lập tức chém rụng đầu Thạch Hầu, máu tươi bắn tung tóe lên mặt hắn.

Đinh Dũng lau sạch máu tươi trên mặt nhìn Tiểu Duyệt đang đầy bi ai, nói:

- Tiểu Duyệt, ta thực sự đánh giá cao ngươi, không nghĩ đến ngươi hung ác như thế?

Tiếng nói vừa thốt lên, Đinh Dũng lại hài hước nhìn Tiểu Duyệt nói tiếp.

- Không biết ngươi có thể nhìn tính mệnh Phụ Mẫu ngươi mất đi hay không?

Nói đến đây Đinh Dũng phủi tay.

Hai Tướng Sĩ liền áp Thiệu Nghị cùng Hàn Xảo đi tới đại sảnh.

- Quỳ xuống.

Hai Tướng Sĩ đạp Thiệu Nghị cùng Hàn Xảo một cước, hai người không hẹn mà cùng quỳ trên mặt đất.

- Cha, mẹ.

Con ngươi Tiểu Duyệt co rụt lại.

- Hài tử, ta thật cao hứng, thật an ủi, ngươi có thể đi đến tình trạng hôm nay.

Thiệu Nghị nhìn Tiểu Duyệt, cười nói

- Diệp Công Tử giao Tử Kinh Trang Viên cho ngươi, như vậy dù ngươi bỏ qua sinh mệnh cũng phải bảo vệ nó cẩn thận.

- Cả đời này ta đều nghèo rớt mùng tơi.

Thiệu Nghị nói đến đây, trong mắt lộ ra một vòng phức tạp:

- Sát vách xem thường ta, bằng hữu xem thường ta, thân thích xem thường ta, ta cho rằng đời này sẽ trãi qua tình trạng như thế, nhưng không nghĩ đến con sẽ gặp được Diệp Công Tử. Gặp Diệp Công Tử, nhà chúng ta mới có thể chân chính mở mày mở mặt, người nào không nịnh bợ chúng ta?

- Qua những năm thời gian phú quý này rồi, ta cũng không còn gì tiếc nuối.

- Tiểu Duyệt, khởi động Trận Pháp, giết hết những tên tạp chủng này.

Thiệu Nghị nói đến đây, Đinh Dũng tức giận đá hắn một cái, một cước này đều đá nát toàn bộ tạng phủ Thiệu Nghị, Thiệu Nghị a một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, trong máu còn hỗn tạp một chút thịt nát.

Hàn Xảo nhìn thấy một màn này muốn bổ nhào qua, lại bị Tướng Sĩ sau lưng gắt gao bắt lấy.

- Dũng Nhi.

Đinh Hàm cầu khẩn nói:

- Đừng giết người nữa, được không?

Đinh Dũng nhìn Đinh Hàm một cái, đáp.

- Chỉ cần người có thể khuyên bọn họ thần phục, ta sẽ thả bọn họ ra.

- Tiểu Duyệt, ngươi buông tay đi.

Đinh Hàm khổ sở nói.

- Buông tay? Công Tử giao Tử Kinh Trang Viên cho ta, ai cũng đừng nghĩ cướp đi.

Nói đến đây, Tiểu Duyệt muốn khởi động Trận Pháp do Diệp Hạo thiết trí.

Đinh Dũng nhìn thấy một màn này, Chiến Kiếm trong tay liền đặt trên cổ Hàn Xảo.

- Có bản sự ngươi khởi động Trận Pháp cho ta xem.

Đinh Dũng có chút điên cuồng nhìn Tiểu Duyệt.

Tiểu Duyệt chần chờ.

Nàng rất rõ ràng tốc độ Trận Pháp không nhanh bằng kiếm trong tay Đinh Dũng.

Ngay thời điểm Tiểu Duyệt đang cân nhắc, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh.

Nhìn thấy đạo thân ảnh kia, Tiểu Duyệt đột nhiên cảm thấy cái mũi mình chua xót, vội hô:

- Công Tử.

Thời điểm nói ra hai chữ này, hai hàng thanh lệ liền rơi xuống.

Sắc mặt Đinh Dũng không khỏi thay đổi.

Khi hắn quay người nhìn thấy Diệp Hạo, con ngươi không khỏi hung hăng co rụt lại.

- Diệp Thiên.

Ánh mắt Diệp Hạo lạnh như băng nói:

- Đinh Dũng, ngươi muốn chết như thế nào?

- Diệp Thiên, ta là Tử Tước Thần Thành, ngươi không thể động thủ với ta?

Đinh Dũng mới vừa nói đến đây, thân ảnh Diệp Hạo đã xuất hiện trước mặt hắn, một bàn tay hung hăng vỗ xuống đầu hắn, một nửa thân thể Đinh Dũng rơi xuống mặt đất, mà đầu hắn cũng bị đập lút vào lồng ngực.

Máu tươi không ngừng phun ra.

Đinh Dũng hét thảm.

Mười mấy Tu Sĩ giữa sân nhìn thấy một màn này, đều không dám xông lên mà hướng về cửa ra chạy trốn, nhưng bọn chúng còn chưa chạy được hai bước, từng thân thể đã hóa thành sương máu.

- Ngươi biết rõ bọn họ là ai sao?

Lúc này, thần sắc Thu Điệp hoảng sợ nhìn Diệp Hạo nói:

- Bọn họ đều là thân binh của cha ta.

- Trở về nói cho cha ngươi biết, kêu hắn rửa sạch cổ chờ ta giết tới cửa đi.

Diệp Hạo nhìn Thu Điệp lạnh lùng quát.

- Cha ta thế là Bá Tước.

- Bá Tước? Dù cha ngươi là Công Tước, ta cũng sẽ lột da tróc thịt hắn.

Bên trong ngôn ngữ Diệp Hạo hàm chứa sát ý kinh thiên:

- Ta hiện tại không giết ngươi, bởi vì ta muốn để ngươi trơ mắt nhìn xem thân nhân ngươi như thế nào bị giết?

- Lăn.

Sau khi thoại âm Diệp Hạo vừa ra, Nhục Thân Thu Điệp liền hóa thành mưa máu đầy trời.

Nguyên Thần ả trắng bệch nhìn Diệp Hạo.

Không dám động đậy.

Đinh Hàm nhìn thấy một màn này vội nói:

- Công Tử, còn mời cho Thu Điệp một mạng sống.

- Đinh Hàm, Tiểu Hổ tử, Nhị Ngưu thẩm, Tứ Linh thẩm đều chết trong tay nữ nhân này, ngươi không quên nhanh như thế chứ?

Một thanh niên mắt đỏ hồng chất vấn.

Thanh niên này gọi thẳng tên huý Đinh Hàm.

Có thể nhìn ra thanh niên này bất mãn với lão ta dường nào.

- Đinh Hàm, tính mệnh chúng ta có phải không đáng tiền không?

- Nếu ngươi không cho Đinh Dũng trở về, như thế nào sẽ ủ thành thảm hoạ hôm nay?

- Tiểu Duyệt lúc đầu ngăn cản Đinh Dũng trở về, nhưng ngươi cùng mấy vị Tộc Lão bức bách, Tiểu Duyệt mới không thể không đáp ứng để hắn vào đây.

- Lão đần, hôm nay bốn mươi chín đồng tộc chết thảm của Đinh Gia đều nên tính trên đầu ngươi.

- Tôn Tử ngươi là một tên vong ân phụ nghĩa, ngươi chưa chắc là người tốt lành gì? Lúc này mới đứng lên xin tha, vừa rồi sao không thấy ngươi cầu tình?

Đối mặt tộc nhân nhục mạ cùng trách mắng, mặt mo Đinh Hàm trở nên trắng bệch.

Mối họa ngày hôm nay truy đến đầu nguồn, không phải do lão gây ra sao?

Diệp Hạo lườm Đinh Hàm một cái, trong mắt đầy vẻ thất vọng.

Có lẽ những tộc nhân này nói có chút khoa trương, nhưng Đinh Dũng có thể thuận lợi trở về, khẳng định do Đinh Hàm đã dốc sức rất nhiều.

- Ngươi lăn đi.

Diệp Hạo nhìn Thu Điệp nói:

- Nhớ kỹ lời ta vừa nói với.

- Đinh Dũng thì sao?

Thu Điệp chần chờ một chút vẫn hỏi.

- Nếu ngươi muốn lưu lại, như vậy ngươi lưu lại xem một chút.

Diệp Hạo nói xong, đi tới bên người Thạch Hầu

- Không có việc gì đâu?

Thạch Hầu nhếch miệng muốn cười, nhưng lại khẽ động vết thương, đau đến phải nhăn mặt, hít một hơi lãnh khí.

Bạn cần đăng nhập để bình luận