Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2607: Phạm Tân Nguyệt

- Ta chỉ đùa một chút mà thôi.

Thanh niên áo lam vừa cười vừa nói.

- Vị kia khí vũ hiên ngang, xem ra không đơn giản, ta cảm thấy vẫn nên đừng chọc vào thì hơn.

Nữ tử kia nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Hừ, thế mà tai lại không hề nhìn ra hắn lợi hại ở điểm nào cả?

Thanh niên áo lam vừa nói vừa lái chiến hạm phòng về phía vân chu của Diệp Hạo.

Gợn sóng tạo ra từ chiến hạm rất nhanh đã truyền đến làm vân chu của Diệp Hạo nhấp nhổm chập trùng.

Sắc mặt Diệp Hạo lập tức trầm xuống. Hắn có thể chắc chắn rằng đối phương chính là đang đang tìm cớ. Hắn huơ tay một cái, chiếc chiến hạm Vương cấp sơ kì kia lập tức lật úp, dù là nữ tử xinh đẹp hay thanh niên áo lam kia đều rơi xuống. Nhưng ngay sau đó thanh niên áo lam mang theo khuôn mặt đằng đằng sát khi vọt tới trước mặt Diệp Hạo nói.

- Ngươi muốn chết đấy hả?

Không hề có lời thừa thãi. Diệp Hạo hất tay một cái liền trấn áp luôn thanh niên áo lam.

- Lặp lại lời nói vừa rồi của ngươi lại một lần coi?

Cường giả thế hệ trước thì cũng thôi đi, tuổi trẻ thế này mà dám phách lối với hắn?

Không phải muốn chết thì là cái gì?

- Ngươi biết ta là ai không?

Thanh niên áo lam vừa sợ vừa giận nói.

Điều kinh hãi là tu vi Diệp Hạo đã vậy còn quá cao, phải biết hắn cũng đã đặt chân đến Thần Vương cảnh; giận chính là Diệp Hạo dám bắt hắn quỳ xuống, phải biết đứng sau lưng hắn chính là Thần Hoàng đấy.

A!

Thanh niên áo lam hét thảm lên, là nhục thể của hắn bị đốt, ngay trong thời gian chưa tới một hơi thở đã đốt sạch sẽ ngay cả một chút vụn cũng không chừa.

- Ngươi đã gây họa.

Cô gái tuyệt mỹ chưa kịp hoàn hồn nói.

Diệp Hạo nhìn nữ tử kia một cái nói.

- Đây không phải điều ngươi hi vọng sao?

- Ngươi có ý gì?

Nữ tử kia không hiểu nói.

- Ngươi đã có thể xuất hiện từ sớm để ngăn cản, thế nhưng thẳng cho đến sau khi ta giết hắn ngươi mới đứng ra nói ta đã gây họa.

Diệp Hạo cười híp mắt nói.

- Nếu ta đoán không sai, ngươi đã muốn giết chết hắn từ lâu rồi có phải không?

- Ngươi đừng ngậm máu phun người.

Từ đáy mắt tiểu tổ tông lộ ra một tia bối rối.

- Ta có ngậm máu phun người hay không, ta nghĩ ngươi còn rõ hơn ai hết.

Diệp Hạo vừa nói đến đây từ trong thể xác thanh niên kia chui ra một đoàn linh hồn.

- Tiểu tử, có phải ngươi cảm thấy rất đau xót hay không?

Lam sam nam tử oán hận nhìn cô gái kia.

- Phạm Tân Nguyệt, ta tự nhận mình không hề làm chuyện có lỗi với ngươi, nhưng ta không hiểu tại sao ngươi lại có thể đối xử với ta như thế?

Phạm Tân Nguyệt phức tạp nhìn thanh niên áo lam nói.

- Bởi vì ta không hề có cảm giác gì với ngươi.

Thanh niên áo lam đang định nói bỗng một ngọn lửa đã vây lấy linh hồn hắn.

- Phạm Tân Nguyệt.

Thanh niên áo lam thốt lên ngạc nhiên nói.

- Nếu không phải do kiêng kị bối cảnh của ngươi thì ta đã giết ngươi từ lâu rồi.

Phạm Tân Nguyệt lạnh lùng nói.

- Bây giờ nhục thân của ngươi đã bị hủy, chỉ mỗi còn linh hồn thì dùng làm cái gì?

- Phạm Tân Nguyệt, ngươi sẽ chết không toàn thây đâu.

Thanh niên áo lam mắng to.

Nhưng rất nhanh linh hồn của thanh niên áo lam đã tiêu tán.

- Độc nhất là lòng dạ đàn bà.

Diệp Hạo nhìn Phạm Tân Nguyệt lo lắng nói.

Khi chiếc chiến hạm này xuất hiện cách Diệp Hạo mười dặm hắn đã có thể cảm ứng được, nội dung hai vị này nói trên chiến hạm hắn cũng biết, có thể nói thanh niên áo lam là chết ở trong tay Phạm Tân Nguyệt.

- Một lời không hợp liền hủy đi nhục thân người ta, ngươi thì tốt hơn ở chỗ nào chứ?

Phạm Tân Nguyệt nhìn Diệp Hạo khóe miệng nhếch lên cười lạnh.

- Nếu nói như vậy, hai ta kẻ tám lạng người nửa cân rồi.

Diệp Hạo hài hước nhìn Phạm Tân Nguyệt nói.

- Nếu không thì sao?

Phạm Tân Nguyệt ha ha cười nói.

- Ngươi sẽ không sợ ta giết người diệt khẩu sao?

Diệp Hạo thẳng thắn nhìn Phạm Tân Nguyệt nói.

- Ngươi đã giết cháu của Mục Uyển Thần Hoàng, bây giờ ngươi còn muốn đắc tội với Khí Đạo Tổng Các sao?

Phạm Tân Nguyệt cười lạnh nói.

- Mục Uyển Thần Hoàng?

Diệp Hạo bỗng nhiên nhớ ra.

- Đúng vậy.

- Nếu như ta nhớ không sai Mục Uyển là Thần Hoàng trung giai đúng không?

- Không sai.

- Nếu vậy bây giờ ngươi diệt cháu của Mục Uyển Thần Hoàng, chẳng lẽ ngươi không lo Mục Uyển tìm tới cửa.

- Mục Thông là ngươi giết, có liên quan gì đến ta?

Phạm Tân Nguyệt cười nhạo nói.

- Hóa ra ngươi ngươi muốn đẩy chuyện Mục Thông chết lên người ta.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Phạm Tân Nguyệt, ngươi còn ác hơn cả đệ đệ Phạm Tân Giác của ngươi nữa.

Diệp Hạo biết rõ Phạm Tân Nguyệt. Con gái của Phạm Thiên Lộc, các chủ Khí Đạo Tổng Các. Sau khi Phạm Tân Giác bị Diệp Hạo tiêu diệt, Phạm Tân Nguyệt cũng lên vị trở thành thiếu các chủ của Khí Đạo Tổng Các.

Đương nhiên trên thực tế cái danh hiệu thiếu các chủ này của nàng cũng không nặng là bao.

Bởi vì nàng thứ nàng đại biểu chỉ là cái danh thiếu các chủ mà thôi.

- Cái gì mà gọi là đẩy chuyện Mục Thông chến lên người ngươi?

Phạm Tân Nguyệt cường điệu nói.

- Mục Thông chết trong tay ngươi.

- Ngươi thích nói gì thì nói.

Diệp Hạo cười cười thúc giục vân chu đi về phía trước. Phạm Tân Nguyệt nghi ngờ nhìn theo hướng Diệp Hạo rời khỏi thật lâu không nói.

- Tiểu thư, có cần giết hắn hay không?

Lúc này một đạo âm thanh thâm trầm vang lên trong tai nàng.

- Nếu giết hắn đi, ai thay ta cõng nồi chứ?

Phạm Tân Nguyệt lạnh nhạt nói.

- Nhưng ta sợ gia hỏa đó giở trò xấu.

Vị kia lo lắng nói.

- Ngươi thấy tiểu tử đó có thể lật thuyền bằng cách nào chứ?

Phạm Tân Nguyệt nói xong trong tay liền xuất hiện một khối lưu ảnh thạch.... Phạm Tân Nguyệt không biết rằng phía trên đỉnh đầu của nàng vẫn luôn có một đạo thần niệm lượn vòng vòng. Đạo thần niệm này dù là Phạm Tân Nguyệt hay hộ đạo giả của nàng đều không hề phát hiện ra được.

Diệp Hạo bên này nhận được nội dung mà thần niệm truyền tới, trong mắt nổi lên một vòng hàn ý.

- Phạm Tân Nguyệt, lúc đầu ta còn định tha cho ngươi một mạng, nhưng bây giờ nếu ngươi vẫn muốn tìm chết, thì cũng đừng trách ta không khách khí.

Nói đến đây Diệp Hạo bắt đầu đi tới phía trung tâm của chiếc vân chu, Phạm Tân Nguyệt căn bản không thể tưởng tượng nổi trên thực tế chiếc vân chu này là một chiếc chiến hạm, nàng càng không thể ngờ rằng chiếc chiến hạm này hay là chiến hạm Vương cấp trung giai do chính tay Diệp Hạo tự chế tạo.

- Cảnh chiến đầu vừa rồi đề đã ghi lại rồi chứ?

- Toàn bộ đã ghi xong.

- Vậy là tốt rồi.

Nói đến đây tướng mạo của Diệp Hạo lại từ từ thay đổi. Chỉ sợ Phạm Tân Nguyệt không thể tưởng tượng được vừa rồi không phải là tướng mạo vốn có của Diệp Hạo, mà khi tướng mạo của Diệp Hạo thay đổi chiếc vân chu cùng đồng thời xảy ra biến hóa.

Vân chu hóa thành một chiếc vân chu Hợp Thần cảnh trung giai. Nó càng trở nên bình thường. Đại khái nửa tháng sau Diệp Hạo cùng chiếc vân chu này mới đi tới Lưu Thủy thành.

Từ xa Diệp Hạo cũng có thể thấy được tu sĩ xếp hàng không có một vạn cũng có tám ngàn.

- Nếu xếp hàng thì phải chờ đến lúc nào cơ chứ?

Khi Diệp Hạo chuẩn bị xé rách không gian tiến vào thành trì bỗng hắn đột nhiên phát hiện Lưu Thủy tông có một cường giả khủng bố.

- Thần Hoàng cao giai?

Diệp Hạo lập tức nhíu mày.

Lưu Thủy tông ngoại trừ tổ sư ở tu vi này ra hình như không còn lão tổ có tu vi này hết mà?

Hơn nữa tổ sư Lưu Thủy tông không phải là nữ sao?

Bất quá Lưu Thủy tông người tổ sư kia không phải nữ tử sao?

Vậy nam tử mặc hắc bào này là sao đây?

Hơi chút trầm ngâm Diệp Hạo vẫn vận dụng kim thân xuất hiện bên trong Lưu Thủy thành. Nam tử mặc hắc bào chỉ có tu vi Thần Hoàng cao cấp, mà kim thân của mình lại là Thần Hoàng đỉnh phong cơ. Đối phương không phát hiện được kim thân cũng là chuyện bình thường. Vừa vào đến thành trì Diệp Hạo liền thấy một tờ danh sách truy nã cực lớn.

Nhìn kỹ, không phải là hắn thì là ai đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận