Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3041: Một Con Chó.

Mặc Hải đương nhiên còn có thủ đoạn khác.

Thế nhưng những thủ đoạn đó dựa theo tình hình trước mắt chỉ sợ không thể làm được gì Địa Phủ Tam Đầm Khuyển.

Khả năng thôn phệ của nó quả thực vô địch.

Phía trên đám mây có ba bóng người đang lẳng lặng nhìn một màn này.

Tử Vũ khó có thể nén được nét kinh ngạc trong mắt.

- Chiêu này thực sự không thể giải mà?

- Không thể giải?

Nghe Tử Vũ nói như vậy, Diệp Hạo khẽ lắc đầu nói.

- Bất luận cái gì cũng có giới hạn của nó, Địa Phủ Tam Đầu Khuyển cũng không ngoại lệ, sở dĩ nó có thể thôn phệ công kích của Mặc Hải là bởi vì công kích của Mặc Hải chưa đạt tới giới hạn của nó.

- Nhưng hiện tại Địa Phủ Tam Đầu Khuyển chỉ mới sử dụng một đầu bên trán của nó, đầu bên phải và đầu ở giữa nó còn chưa sử dụng đâu.

Tử Vũ nhìn Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Ta vẫn dùng câu nói kia, chỉ cần vượt qua mức cao nhất mà nó có thể thừa nhận, Địa Phủ Tam Đầu Khuyển cũng chỉ có thể chịu thua.

- Vấn đề là ai có thể khiến Địa Phủ Tam Đần Khuyển chịu thua?

- Ta.

Diệp Hạo cười híp mắt nói.

- Đừng bậy, thực lực của ngươi bây giờ có lẽ chỉ mạnh hơn ta một chút, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của Địa Phủ Tam Đầu Khuyển.

Tử Vũ trừng mắt nhìn Diệp Hạo một cái nói.

- Ta cảm thấy chỉ có ba vị trí đầu trên Thiên Bảng mới có đủ thực lực để đấu với nó.

Diệp Hạo cười không nói.

Đúng lúc này Địa Phủ Tam Đầu Khuyển mở miệng nói.

- Xem ra ngươi cũng không muốn công kích nữa, nếu đã như vậy, giờ đến phiên ta.

Tiếng nói cửa hắn vừa rơi xuống, đầu bên trái liền phát ra một loại công kích sóng âm.

Rống!

Địa Phủ Tam Đầu Khuyển gầm một tiếng đánh vỡ cả núi sông gần đó.

Cho dù Mặc Hải đã chuẩn bị tâm lý nhưng mũi miệng vẫn tràn ra máu tươi.

Mặc Hải che kín hai lỗ tai, khắp khuôn mặt tràn đầy thống khổ.

- Không tốt, mau lui lại.

Tử Vũ nói gấp.

Tử Vũ nói xong, nàng nắm tay Hoả Đồng nhanh chóng lui lại phía sau.

Tốc độ của Tử Vũ cực nhanh.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã lui về phía sau ngàn dặm.

Nhưng cho dù là như vậy trên mặt Tử Vũ vẫn lộ ra thần sắc thống khổ.

Âm thanh kia giống như ma âm.

Dù nàng ngăn cản thế nào cũng không làm nên chuyện gì.

Tử Vũ đã như vậy, lại càng không cần phải nói đến Hoả Đồng.

Hoả Đồng chết ngất ngay tại chỗ.

Thế nhưng khi Tử Vũ nhìn thấy Diệp Hạo vẫn ở gần chiến trường, ánh mắt nàng lộ ra thần sắc không thể tin được.

Diệp Hạo không hề sử dụng bất kỳ bảo hộ gì.

Hắn chỉ lẳng lặng nhìn về phía trước, tựa hồ không hề bị bất kỳ ảnh hưởng nào.

Nhưng, điều này có thể sao?

Địa Phủ Tam Đầu Khuyển chẳng lẽ chừa Diệp Hạo ra?

Đáp án đương nhiên là không ròi.

Nếu vậy thì chỉ có một khả năng.

Diệp Hạo không quan tâm đến công kích của Địa Phủ Tam Đầu Khuyển.

- Chúng ta nhận thua.

Đúng lúc này tộc trưởng Mặc Kỳ Lân nhất tộc xuất hiện ở bên người Mặc Hải, hắn vung tay lên trừ khử sóng âm của Địa Phủ Tam Đầu Khuyển.

- Chúng ta đang chiến đấu, ngươi không được tham gia vào.

Địa Phủ Tam Đầu Khuyển âm trầm nhìn tộc trưởng Mặc Kỳ Lân nhất tộc nói.

Không biết vì sao trong lòng tộc trưởng Mặc Kỳ Lân nhất tộc lại dâng lên một dự cảm xấu.

- Ta đại biểu cho Mặc Hải nhận thua.

Tộc trưởng Mặc Kỳ Lân nhất tộc trầm giọng nói.

- Nếu ngươi đã phá hư quy củ, vậy thì chết đi.

Khi âm thanh này vang lên, ngay cổ tộc trưởng Mặc Kỳ Lân nhất tộc liền xuất hiện một đường máu sắc bén.

- Tộc trưởng.

- Tộc trưởng, ngươi thế nào?

- Tộc trưởng, ngươi không sao chứ?

Từ nơi xa các cao thủ Mặc Kỳ Lân nhất tộc kinh hoảng gọi.

Ánh mắt của tộc trưởng Mặc Kỳ Lân nhất tộc trở nên ảm đạm, thân thể hắn vô lực rơi xuống phía dưới.

Xoát!

Mộc lão giả Mặc Kỳ Lân nhất tộc đưa tay đón tộc trưởng Mặc Kỳ Lân nhất tộc.

Khi lão giả kia kểm tra một hồi, sắc mặt hắn liền trở nên âm trầm.

- Các hạ, ngươi dám giết tộc trưởng Mặc Kỳ Lân nhất tộc ta?

- Giết thì giết thôi, ngươi làm gì được ta?

Từ trong bóng tối vang lên một âm thanh khinh thường.

Ánh mắt lão giả kia loé lên vẻ giãy dụa.

- Ngươi muốn như thế nào?

- Chúng ta tuân thủ quy tắc của các ngươ, các nguoi cũng phải tuân thủ quy tắc của chúng ta.

Âm thanh kia lạnh lùng nói.

- Mặc Hải nếu đã bại, vậy phải bị thôn phệ.

- Mặc Hải là thiên kiêu đứng thứ tám trên Thiên Bản, hắn là thiên kiêu được Chúa Tể che chở.

Lão giả kia khó coi nói.

- Địa Phủ không bị chín đại Chúa Tể quản lý.

Âm thanh kia thản nhiên nói.

- Vả lại ngươi nghĩ rằng chúng ta xuất thế, chín đại Chúa Tể không biết sao?

Lão giả kia sợ hãi cả kinh.

- Nếu thể hệ trước lại dám tham gia vào, cũng đừng trách ta huyết tẩy Mặc Kỳ Lân nhất tộc các ngươi.

Toàn bộ tộc nhân Mặc Kỳ Lân nhất tộc đều tức giận nhưng lại bị lão giả kia ngăn cản.

- Đều không được xuất thủ.

Lão giả kia cảnh cáo nói.

- Lão tổ tông, chẳng lẽ ngươi cũng không phải là đối thủ của vị kia?

Một trưởng lão Mặc Kỳ Lân nhất tộc hỏi.

- Thực lực của vị kia cực kỳ cường đại, ta còn không thể bắt được thân ảnh của hắn.

Lão tổ Mặc Lỳ Lân nhất tộc nhẹ nhàng thở dài nói.

Đám người không khỏi chấn động.

Phải biết lão tổ Mặc Kỳ Lân nhất tộc là cao thủ Tương Lai cảnh đỉnh phong.

Chẳng lẽ đối phương là Kim Thế cảnh sao?

Nghĩ đến đây đám người cũng hiểu vì sao lão tổ tông không cho bọn họ nhúng tay vao.

Một khi ra tay chính là tự tìm đường chết.

- Mặc Hải, chạy mau.

Lão giả kia bí mật truyền âm.

Mặc Hải lập tức hiểu được.

Địa Phủ Tam Đầu Khuyển đang muốn thôn phệ.

Ngay sau đó hắn xoay người bỏ chạy.

Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, hướng hắn chạy trốn lại chính là vị trí của Diệp Hạo.

Từ xa khi nhìn thấy Diệp Hạo, Mặc Hải sửng sốt một chút.

Tiểu tử này là ai?

Nhưng hiển nhiên lúc này Mặc Hải không có tâm tình chú ý đến chuyện này.

Khi Mặc Hải sắp đi qua người Diệp Hạo, Diệp Hạo lại đưa tay ngăn cản hắn.

Cứ như vậy nhẹ nhàng cản lại, lập tức khiến Mặc Hải đang giữ tốc độ đỉnh phong phải ngừng lại.

Mặc Hải nhìn Diệp Hạo, sắc mặt không khỏi biến đổi.

- Ngươi là ai?

- Chỉ một con chó đã hù doạ ngươi bỏ chạy như vậy rồi sao?

Diệp Hạo nhìn Mặc Hải thản nhiên nói.

- Ngươi làm vậy chẳng khác gì vứt mặt mũi của Mặc Kỳ Lân nhất tộc.

- Một con chó?

Mặc Hải ngơ ngác.

Đại ca.

Đừng làm bậy.

Đây chính là Địa Phủ Tam Đầu Khuyển đấy!

- Tiểu tử, ngươi muốn chết sao?

Lúc này Địa Phủ Tam Đầu Khuyển từ chạy tới, khi hắn nghe thấy Diệp Hạo gọi hắn như vậy, trong mắt hắn tản ra sát ý dữ tợn.

- Chẳng lẽ ngươi không phải là một con chó sao?

Diệp Hạo liếc Địa Phủ Tam Đầu Khuyển một cái.

- Tiểu tử, hôm nay ta để lời nói ở chỗ này, mặc kệ ngươi có bối cảnh gì, ta đều muốn chém ngươi thành muôn mảnh.

Địa Phủ Tam Đầu Khuyển gằn từng chữ nói.

- Ha ha, chỉ bằng ngươi?

Diệp Hạo nhìn xuống Địa Phủ Tam Đầu Khuyển, ánh mắt giống như nhìn một tên ngốc.

Quả thật hiện tại Diệp Hạo đã tổn thất mất hai phần ba bản nguyên.

Nhưng vấn đề là cho tới bây giờ Diệp Hạo chưa từng dùng hết thực lực của mình.

Chỉ một đầu Địa Phủ Tam Đầu Khuyển, hắn còn chưa để vào trong lòng.

- Quỳ xuống cho ta.

Diệp Hạo chợt quát một tiếng.

Khi âm thanh của Diệp Hạo vừa rơi xuống, trên người hắn tràn ra trùng trùng điệp điệp tử khí.

Trong nháy mắt, long trời lở đất.

Ba ngàn địa phận, Diệp Hạo vi tôn.

Địa Phủ Tam Đầu Khuyển giống như bị một bàn tay đập trên đầu.

Đặt mông co quắp ngồi trên mặt đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận