Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1546: Hỏa Linh

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

-----------------

Bọn họ đột nhiên nghĩ tới một việc.

Người mặc quần áo trị giá 20 ~ 30 ức sao có thể là hạng người bình thường?

Thiên Kiêu vừa trào phúng Diệp Hạo trở nên sợ hãi.

Diệp Hạo hài hước nhìn hắn, mở lời.

- Ngươi đã nghe qua câu này chưa?

- Câu gì?

- Khiêm tốn là khoe khoang mạnh nhất.

Diệp Hạo nói xong rồi vỗ bả vai hắn một cái

- Đừng cảm thấy mình là Thiên Kiêu thì ngon lắm, ở đại thế Hoàng Kim này, cho dù Cự Đầu cũng chả tính là gì cả?

Diệp Hạo nói xong rồi nhấc chân đi tới một khối Khoáng Thạch.

Phiêu Miểu công tử ngây ngẩn cả người.

Diệp Hạo quá không hiểu quy củ rồi?

Bản thân vừa giúp hắn giải vây nhưng ngay cả câu tạ ơn hắn cũng không nói.

Quán Quán nhìn thấy sắc mặt Phiêu Miểu công tử, âm thầm truyền âm cho Diệp Hạo

- Diệp Thiên, ngươi nên biểu thị cảm tạ Phiêu Miểu công tử mới đúng?

Quán Quán không ngờ Diệp Hạo lại chỉ một khối Khoáng Thạch trước mặt nói.

- Ngươi mua khối Khoáng Thạch này đi.

- Cái gì?

Quán Quán khẽ giật mình, ánh mắt nàng chợt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Bên trong khối Khoáng Thạch này có trọng bảo sao?

Quán Quán vội vàng chạy tới.

- Lão bản, khối Khoáng Thạch này bán thế nào?

Lão bản mập mạp cười nói

- Khoáng Thạch nơi này có ghi giá công khai, khối Khoáng Thạch này có giá 3200 vạn.

Lão bản không rao giá trên trời.

Cửa hàng mặt tiền như hắn rất muốn danh dự.

Còn nữa, không ai muốn đắc tội Tầm Bảo Tông Sư.

- Cho ngươi.

Quán Quán đưa cho lão bản một cái túi Càn Khôn.

Lão bản quét thần niệm qua hỏi.

- Cần cắt không?

Quán Quán nhìn về phía Diệp Hạo.

Diệp Hạo khẽ động tâm thần khắc hoạ mấy đường phía trên Khoáng Thạch.

- Cắt dọc theo đường này.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

Thật ra, hắn hoàn toàn có thể dùng thần niệm cắt đứt.

Nhưng khối Khoáng Thạch này do Quán Quán dùng tiền của mình mua.

Nếu bản thân cắt đứt cũng có chút không thích hợp.

Quán Quán nắm chặt đao cắt dọc theo con đường Diệp Hạo vẽ ra.

Sau một khắc, từng đóa Hỏa Diễm bừng lên bốn phía.

- Hỏa Diễm Thạch.

- Cực phẩm Hỏa Diễm Thạch.

- Nếu bán nguyên một khối chắc được hơn ức đó.

- Dựa theo đường vẽ, Hỏa Diễm Thạch mới lộ ra hai phần ba, nhưng hai phần ba cũng có giá trị 7000 ~ 8000 vạn.

- Kiếm lời gấp đôi rồi.

- Nháy mắt đã kiếm lời 3000 ~ 4000 vạn.

Giờ khắc này, Thiên Kiêu giữa sân đều lộ ra ánh mắt hâm mộ.

Có thể không hâm mộ sao?

Bọn họ tích lũy bao lâu mới có hơn ức trên người?

Nhưng Quán Quán nhà người ta trong nháy mắt đã kiếm lời 3000 ~ 4000 vạn.

Sau khi Quán Quán cắt đứt toàn bộ tầng nham thạch bốn phía trên Hỏa Diễm Thạch thì phát hiện Diệp Hạo vẽ cực kỳ tinh chuẩn.

Giống như hắn có thể xem thấu vị trí Hỏa Diễm Thạch.

Nhưng làm sao có thể?

Tầng nham thạch không thể nhìn thấu đó!

Quán Quán chỉ có thể nghĩ đến Diệp Hạo có thuật tầm bảo vượt xa mình.

- Quán Quán tiểu thư, không bằng bán khối Hỏa Diễm Thạch này cho ta đi.

Lão bản mập mạp cười nói

- Khối Hỏa Diễm Thạch này có thể đấu giá được 1 ức 3000 vạn, như vậy đi, ta cho ngươi 1 ức 3200 vạn, như thế nào?

Quán Quán khẽ giật mình.

- Ngươi không nên cho giá cả cao như vậy?

- Không dối gạt Tiểu thư, có một tông môn cần Hỏa Diễm Thạch, ta chuyển tay còn có thể lừa được một chút tiền.

Lão bản mập mạp thản nhiên đáp.

Quán Quán tự nhiên không tin lời lão nói chỉ có thể lừa được một chút tiền.

Nhưng điều này không có quan hệ với nàng.

Nàng chỉ cần biết bản thân kiếm lời đủ rồi.

Lúc Quán Quán chần chờ thì Diệp Hạo lại mở miệng nói

- Ngươi dự định bán khối Hỏa Diễm Thạch này?

- Ta đang suy nghĩ.

Quán Quán nói thật.

- Nếu chỉ gấp hai ba lần tỉ lệ hồi báo, ngươi cảm thấy ta cần mang ngươi đến nhiều nhà vậy sao?

Diệp Hạo hơi lắc đầu.

Sắc mặt Quán Quán không khỏi thay đổi.

Nhưng dù nàng nghiên cứu như thế nào cũng chỉ thấy đây là một khối Hỏa Diễm Thạch bình thường.

Nhìn thấy sắc mặt Quán Quán, Diệp Hạo tiến lên trong sự ngạc nhiên của toàn trường mà dùng một bàn tay đánh tan nát Hỏa Diễm Thạch.

Khóe miệng Lão Trương kéo dài ra.

Hắn rất muốn hỏi Diệp Hạo có bị ấm đầu không?

Hỏa Diễm Thạch có giá trị hơn ức nói hủy là hủy?

Nghĩ gì vậy?

Thật ra đâu chỉ mình Lão Trương nghĩ như vậy, toàn bộ tu sĩ giữa sân cũng có cảm giác như thế.

- Diệp công tử, ngươi...

Quán Quán ngẩn người.

Sau khi Quán Quán hỏi câu này, nàng đột nhiên phát hiện từng đạo năng lượng phá hủy Hỏa Diễm Thạch rồi rời đi, tiếp đó, mắt trần có thể thấy được tốc độ tụ tập của những năng lượng này hóa thành một bóng người.

Bóng người thành hình tràn ra uy thế ngập trời.

Cỗ uy thế này khiến Thiên Kiêu giữa sân biến sắc.

- Hỏa Diễm Thạch dựng dục ra Sinh Linh.

- Hỏa Linh.

- Hỏa Linh này đã phát triển đến trình độ Tiên Tôn cao giai.

- Sao ta cảm thấy bản chất sinh mệnh của Hỏa Linh này còn cao hơn mình?

- Chẳng lẽ thành tựu tương lai của Hỏa Linh này còn muốn cao hơn cả ta?

Thiên Kiêu giữa sân nhao nhao hoảng sợ bật thốt.

Diệp Hạo chỉ Hỏa Linh nói

- Hỏa Linh này tương lai có thể trưởng thành đến Tiên Vương trung giai, nó hiện tại đã phát triển đến Tiên Tôn cao giai, ngươi cảm thấy Hỏa Linh này có giá trị bao nhiêu đây?

Giá trị bao nhiêu?

Giá trị liên thành!

- Quán Quán tiểu thư, ngươi bán Hỏa Linh này cho ta, như thế nào?

Phiêu Miểu công tử nói khẽ

- Giá cả tùy ngươi mở lời.

Quán Quán nhẹ nhàng lắc đầu

- Dính đến Tiên Vương, ta chắc chắn sẽ không bán.

Càng không cần phải nói tương lai Hỏa Linh này có thể trưởng thành đến Tiên Vương trung giai.

Luận giá trị, Hỏa Linh này có hơn trăm ức.

- Ngươi không cần tiền đổ thạch sao?

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

- Nhưng đây là Hỏa Linh cấp Tiên Vương.

Quán Quán nói khẽ.

- Ý ngươi là sẽ không bán?

- Đúng vậy.

- Vậy chẳng khác nào ta không giúp ngươi?

- Cái này...

Quán Quán không biết nên trả lời thế nào?

Chẳng lẽ nàng nói ngươi trắng trợn chọn lấy đó chứ?

- Được, ta làm chuyện tốt đến cùng.

Diệp Hạo chỉ một khối Khoáng Thạch cách đó không xa nói.

- Ngươi mua khối Khoáng Thạch này.

Quán Quán vội vàng nhìn về phía lão bản.

Lúc lão bản đang muốn nói giá cả, một đạo âm thanh vang lên.

- Lão bản, ta muốn mua khối Khoáng Thạch này.

Lão bản kinh ngạc nhìn về phía người tới.

Chỉ thấy người tới khoác Chiến Giáp, lưng đeo Chiến Kiếm, đồng hành cùng ba tên đầy tớ khác chậm rãi đi tới.

Hắn có lông mi thanh tú, hai con ngươi sáng láng Thần Quang, trong lúc phất tay tràn đầy uy nghiêm bá đạo.

- Chu Vân.

Quán Quán cau mày.

Sắc mặt Lão bản càng biến đổi.

Chu Vân là ai?

Nhi tử Tiêu Dao thành chủ.

Ở Tiêu Dao thành này có mấy ai dám đắc tội hắn?

- Làm sao? Không bán?

Chu Vân nhìn thấy lão bản không nói lời nào, ánh mắt phát ra một đạo phong mang.

- Bán bán.

Lão bản cuống quít nói ra.

Quán Quán có thân phận cao quý.

Nhưng nơi này là Tiêu Dao thành.

Thà đắc tội quân tử cũng không thể đắc tội tiểu nhân.

Quán Quán sẽ không vụng trộm chọc bản thân một đao, nhưng Chu Tước chỉ cần vài phút đã có thể chọc chết hắn.

- Chu công tử, ta coi trọng khối Khoáng Thạch này trước.

Quán Quán cũng biết chuyện này không thể trách được lão bản, bởi vậy nàng nhắm ngay đầu mâu vào Chu Vân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận