Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1452: Một phần cơ duyên

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

Cổ Cầm phát phát hiện mình chưa từng nếm qua đồ ăn ngon như thế.

Cho dù nàng biết mình nên cố kỵ hình tượng bản thân, nhưng giờ khắc này nàng thật đã nhịn không được, ăn như gió cuốn.

Thế nhưng Cổ Cầm lại bi ai phát hiện mình ăn không vô nữa, bởi vì tinh khí cuồn cuộn như nước thủy triều tràn ngập tứ chi bách hài rồi.

Nhìn vẻ mặt Cổ Cầm, Diệp Hạo cười ha hả.

- Ngươi còn cười.

Cổ Cầm trừng hắn một cái

- Tiểu Thất, giúp cô ấy luyện hóa tinh khí trong cơ thể đi.

Diệp Hạo cười nói.

Sau một khắc, một thân ảnh quỷ dị xuất hiện sau lưng Cổ Cầm.

Đạo thân ảnh kia dùng móng vuốt khoác lên bờ vai Cổ Cầm, nàng ảm giác được trong cơ thể xuất hiện một lực lượng cực kì bá đạo, cỗ lực lượng này cưỡng ép luyện hóa những dòng lực lượng cuồng động không ngừng trong cơ thể thành lực lượng tinh thuần nhất.

Tu vi Cổ Cầm không ức chế tăng lên.

Kim Tiên 16 Chuyển!

Kim Tiên 17 Chuyển!

Kim Tiên 18 Chuyển!

Không thể không nói, trong những nguyên liệu nấu ăn này ẩn chứa năng lượng rất hùng hậu.

Cổ Cầm ăn một chút thôi đã mạnh mẽ tăng lên ba cảnh giới.

- Hiện tại, cảm giác thế nào?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Ta tăng lên ba cảnh giới?

Cổ Cầm tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi.

- Lên ba cũng rất bình thường.

Diệp Hạo đáp.

Phải biết một bàn đồ ăn này giá trị hơn bảy mươi vạn!

Toàn là Tiên Thạch trắng bóng.

- Sẽ không khiến cảnh giới ta bất ổn chứ?

- Năng lượng trong những món ăn này vốn rất tinh khiết, lại thêm Tiểu Thất giúp ngươi chiết xuất luyện hóa, nên không cần lo lắng đâu.

Diệp Hạo lạnh nhạt đáp.

- Tiểu Thất là ai?

- Chiến Sủng của ta.

- Hắn ở đâu?

- Ngươi đoán xem.

- Ngươi có Không Gian Pháp Bảo?

- Không sai.

- Ta nghe nói Không Gian Pháp Bảo rất quý giá.

- Không Gian Pháp Bảo vốn đã quý giá.

- Ta còn có thể tiếp tục ăn không?

Cổ Cầm nhìn đồ ăn trên mặt bàn, ngượng ngùng hỏi.

- Ăn đi, ăn những thức ăn này ngươi còn có thể lại đề thăng một cảnh giới nữa.

Diệp Hạo nói rồi kẹp cho Cổ Cầm một miếng thịt.

Đến khi Cổ Cầm càn quét đồ ăn trên mặt bàn không sai biệt lắm, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Vì sao ngươi không có việc gì?

- Cái gì?

- Ta tăng lên bốn cái cảnh giới, vì sao ngươi không đặt chân đến Kim Tiên?

- Ta tạm thời không muốn tăng lên.

- Ngươi không phải muốn tăng thì có thể tăng lên đó chứ?

Cổ Cầm kinh ngạc hỏi.

- Đúng vậy.

Câu trả lời này của Diệp Hạo khiến nàng không biết nên nói cái gì cho phải.

Nàng làm thế nào biết trong cơ thể Diệp Hạo có hàng tỉ Huyệt Khiếu chứ.

Đừng nói những tinh khí này, cho dù lại nhiều gấp mười, cũng không có chuyện gì.

- Đi thôi.

Diệp Hạo đứng lên.

Diệp Hạo trả tiền sau đó cùng Tống Mẫn ra khỏi nhà ăn.

Lưu Hiểu nhìn thấy Diệp Hạo âm dương quái khí hỏi:

- Tống Mẫn, vị đại gia này tiêu phí bao nhiêu?

- Bảy mươi sáu vạn.

Tống Mẫn nhẹ giọng nói.

- Bao —— bao nhiêu?

Lưu Hiểu giật mình hỏi lại.

- Bảy mươi sáu vạn!

Tống Mẫn nhìn Lưu Hiểu nói:

- Nhưng vị Diệp Đạo Sư này thanh toán tám mươi vạn, trong đó bốn vạn tiền boa là của ta.

Lưu Hiểu kinh trụ.

Họ có trích phần trăm.

Bình thường trích phần trăm một phần ngàn.

Nói cách khác, bữa cơm này của Diệp Hạo, Tống Mẫn có thể được trích phần trăm bảy trăm sáu mươi khối Tiên Thạch.

Bảy trăm sáu mươi Tiên Thạch đã không ít.

Nhưng làm cho Lưu Hiểu đỏ mắt là Diệp Hạo boa Tống Mẫn tận bốn vạn Tinh Thạch.

Tương đương với trích phần trăm của cô ta mấy năm.

Bởi vì Lưu Hiểu không thể mỗi ngày đều tới. Còn nữa, cũng không phải mỗi ngày đều có khách hàng lớn như thế.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Hiểu buồn bực.

Sau khi rời khỏi đệ tứ quán, Diệp Hạo dẫn Cổ Cầm đi đến phòng học.

- Ngươi dẫn ta tới đây làm gì?

- Tặng ngươi một phần cơ duyên.

- Cơ duyên gì?

- Tặng ngươi hai tháng thời gian tu luyện.

- Làm sao tặng?

- Thời Gian Tinh Thạch.

- Thời Gian Tinh Thạch là gì?

Đây là vấn đề kiến thức.

Thiên Kiêu chắc chắn biết chuyện này.

- Ngươi ở bên trong Thời Gian Tinh Thạch tu luyện ba tháng, mà ngoại giới vẻn vẹn trôi qua một nháy mắt.

Diệp Hạo giải thích.

- Ta nói như vậy ngươi rõ chưa?

Sắc mặt Cổ Cầm chấn kinh.

- Thế gian vẫn còn vật như vậy?

- Rất nhiều thứ vượt qua tưởng tượng của ngươi.

Diệp Hạo nói rồi mở ra một thông đạo không gian:

- Ngươi đi vào bên trong Không Gian Pháp Bảo đợi đi.

Nhìn thấy trong mắt Cổ Cầm nghi hoặc, Diệp Hạo nói:

- Ngươi cùng học sinh Hoàng Cấp lớp bốn tiến vào, ta sợ sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với thanh danh của ngươi.

- Ta không quan tâm.

Cổ Cầm đáp.

- Nhưng ta phải lo lắng cho ngươi.

Diệp Hạo lại nhẹ giọng nói.

Cổ Cầm kinh ngạc nhìn nhìn Diệp Hạo.

Một lát sau mới nghiêm túc nói:

- Ngươi thật tốt!

Cổ Cầm tiến vào Không Gian Pháp Bảo, sau đó Diệp Hạo nhanh chân đi đến Hoàng Cấp lớp bốn, đi tới cửa, hắn lại nhìn thấy một người không ngờ tới.

- Liên Yên Đạo Sư.

Diệp Hạo nhẹ giọng hô.

Liên Yên nhìn thấy Diệp Hạo, ánh mắt do dự.

- Liên Yên Đạo Sư, xảy ra chuyện gì?

- Ta —— ta muốn tìm ngươi mượn chút tiền?

- Mượn bao nhiêu?

- Hơi nhiều một chút.

- Không có việc gì.

- Sáu mươi vạn.

Diệp Hạo khẽ giật mình, nhưng vẫn đưa nàng một Túi Càn Khôn:

- Trong Túi Càn Khôn có một trăm vạn.

- A, nhiêu này nhiều lắm.

Liên Yên vội nói.

- Ta không biết ngươi gặp khó khăn gì, một trăm vạn ngươi lấy dùng trước, không đủ thì có thể lại tìm ta.

Diệp Hạo nói.

- Đa tạ, ta sẽ mau chóng trả lại.

Liên Yên nhìn Diệp Hạo, trong mắt đầy cảm kích.

- Cái này không vội.

Diệp Hạo ôn nhu nói:

- Mạo muội hỏi một câu, ngươi không gặp phiền toái gì chứ? Có lẽ ta có thể giúp được.

- Ta có thể giải quyết.

- Ừm.

Diệp Hạo không hỏi nhiều.

Hắn sợ thương tổn lòng tự trọng của Liên Yên.

Sáu mươi vạn Trung Phẩm Tiên Thạch.

Đối với nàng mà nói là một khoản tiền lớn.

Ngay sau đó, Diệp Hạo đã ném chuyện này ra sau ót.

Hắn nghĩ một trăm vạn chắc đã đủ để cô ta dùng.

Diệp Hạo đi tới bục giảng, học sinh trong lớp đã đến đông đủ.

- Ngày mai, ta sẽ dẫn các ngươi đến một chỗ đặc huấn.

Diệp Hạo quét mắt cả lớp một cái nói:

- Thời gian đại khái hai tháng, đợi chút các ngươi nữa trở lại chuẩn bị một chút.

- Diệp Đạo Sư, chúng ta đi đâu?

Tề Linh tò mò hỏi.

Bởi vì trước đó, Diệp Hạo cũng không nói với cô đi đâu?

- Cái này không tiện nói cho các ngươi biết.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Đến lúc đó, các ngươi sẽ biết. Còn nữa, chuyện này nhớ phải giữ bí mật.

Nói đến đây, Diệp Hạo nói:

- Giải tán.

Không thể không nói Tề Linh rất biết làm việc.

Bởi vì khi nàng thông tri học sinh Hoàng Cấp lớp bốn còn thông tri cho tứ nữ Trương Ngạo Tuyết.

Rạng sáng ngày thứ hai, Diệp Hạo đưa họ vào trong Không Gian Pháp Bảo sau đó đi tìm Hàn Mộng Kỳ.

Gõ cửa phòng Hàn Mộng Kỳ, Diệp Hạo thấy ba nữ tử trong phòng.

Hàn Mộng Kỳ nhìn Diệp Hạo nói:

- Hai vị này là Đạo Sư lớp Địa Cấp, người mặt tròn này gọi U Lan, người ngực lớn này tên Cẩn Tuyền.

Bạn cần đăng nhập để bình luận