Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2867: Tổ Đồng

- Ngươi khiêu khích Đồng Chiến như vậy, không sợ hắn trả thù sao?

Thuỷ Vân Nguyệt nhịn không được nhìn Diệp Hao nói.

- Ta còn chờ hắn đến báo thù đấy.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Thực lực của Đồng tộc không yếu đâu.

- Không phải có Thuỷ tộc ngươi sao?

- A.

Thuỷ Vân Nguyệt rất muốn nói làm sao chuyện này lại liên quan đến Thuỷ tộc ta rồi?

- Đồng tộc muốn trả thù ta, chẳng lẽ Thuỷ tộc các ngươi mặc kệ?

- Chuyện này… chuyện này…

Thuỷ Vân Nguyệt có chút hoang mang.

Chúng ta chỉ là bằng hữu mà thôi.

Lùi môt bước, dù quan hệ giữa chúng ta rất thân thiét, cũng sẽ không vì ngươi mà đắc tội với Đồng tộc.

Hai tộc khai chiến sẽ liên quan đến rất nhiều vấn đề đấy.

Diệp Hạo ra giá đến ba mươi vạn, ai cũng không thể đấu giá tiếp nữa.

Diệp Hạo thanh toán xong ba mươi vạn Hoàng thạch xong cũng thuận lợi lấy được chiến khôi Cấm Kỵ trung kỳ kia.

- Tiêp theo sẽ bán đấu giá một bức tranh, trong bức tranh ẩn chứa một tiểu thế giới.

Tư Mã Trác nhìn toàn trường một cái nói.

- Chỉ là chúng ta không thể nào mở ra bức tranh này, bởi vậy chúng ta đề nghị cao thủ Trận đạo cạnh tranh.

Âm thanh của Tư Mã Trác vừa dứt, một bức tranh đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Trên bức tranh là một bức tinh đồ, những ngôi sao lấp loé giống như cả thời không.

- bởi vì không thể phá giải được trận pháp ẩn chưa bên trên bức hoạ, bỏi vậy chúng ta không có cách nào biết được đẳng cấp của tiểu thế giới này.

Tư Mã Trác nhẹ nhàng nói.

- Vì vậy giá khởi điểm của bức tranh này là ba ngàn, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một trăm.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua lập tức hô.

- Một vạn.

Đám người bị choáng váng.

Một vạn?

Có người nào tăng giá như vậy không?

- Một vạn một trăm.

Khi Diệp Hạo cho rằng mình có thể thu vào trung túi, nhưng âm thanh của Đồng Chiến vang lên giữa toàn trường.

Diệp Hạo nhìn về phía phòng Đồng Chiến một cái, ngay sau đó lãnh đạm nói.

- Hai vạn.

- Hai vạn một trăm.

Đồng Chiến khiêu khích nói.

- Ba vạn.

Diệp Hạo tiếp tục tăng giá.

- Ba vạn một trăm.

- Chúc mừng.

Khiến Đồng Chiến không ngờ rằng Diệp Hạo lại nói ra câu này.

- Ba vạn một trăm để mua một tiểu thế giới, không thể không nói ngươi chính là một tên nhiều tiền ngu ngốc.

- Ngươi…

Lúc này Đồng Chiến mới nhận ra mình bị Diệp Hạo chơi đùa.

Tư Mã Trác khẽ mỉm cười nói.

- Còn có ai ra giá cao hơn không?

Có sao?

Không có!

Cũng giống như Diệp Hạo nói, ngươi nhiều tiền ngu ngốc sao?

Thanh toán xong ba vạn một trăm Hoàng thạch, trong lòng Đồng Chiến cực kỳ phiền muộn.

Hắn vốn muốn hố Diệp Hạo, kết quả là không ngờ tự gài bẫy mình.

- Tiếp theo sẽ đấu giá một khối Tổ Đồng, đoán sơ qua lịnh sử của Tổ Đồng này có thể từ lúc khai thiên tích địa.

Khi Tư Mã Trác nói xong, toàn thân Đồng Chiến run lên.

Tổ Đồng?

Phải biết Đồng tộc tìm vô số năm, đều không hề tìm được Tổ Đồng.

- Giá trị của Tổ Đồng ta nghĩ chư vị đều đã biết, ta cũng không nhiều lời nữa làm gì.

Tư Mã Trác nói xong, ánh mắt rơi vào phòng của Đồng Chiến, bởi vì hắn biết Đồng Chiến nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với Tổ Đồng.

- Khối Tổ Đồng này có giá khởi điểm là một trăm vạn, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn năm vạn.

Tiếng nói của Tư Mã Trác vừa rơi xuống, đám người đều phát ra âm thanh kinh hô.

Một trăm vạnh?

Từng này không phải ai cũng có thể lấy ra được.

- Ta tin chư vị đều biết lai lịch của Đồng tộc ta, bởi vậy khối Tổ Đồng này Đồng tộc ta nhất định phải có được.

Đồng Chiến trầm ngâm một chút liền cao giọng nói.

- Hai trăm vạn.

Đồng Chiến vừa mới nói đến đây, âm thanh của Diệp Hoạ đã vang lên giữa toàn trường.

Trong mắt Đồng Chién liền lấp loé sát khí kinh người.

- Ngươi muốn đối đầu với ta?

- Ngươi đánh giá cao chính ngươi rồi.

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Ta vẫn nói câu n ói kia, có tiền thì cạnh tranh, không có tiền thì cút.

- Hai trăm lẻ năm vạn.

Đồng Chiến cắn răng hô.

- Ba trăm vạn.

Diệp Hạo không chút do dự nói.

Lần này Thuỷ Vân Nguyệt cũng bị hù doạ.

- Ngươi chí nhiều Hoàng thạch như vậy sao?

Đây chính là ba trăm vạn Hoàng thạch đấy.

- Yên tâm đi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Dù sao chỉ duy nhất một lần Diệp Hạo đã chiếm được năm trăm vạn Hoàng thạch ở sòng bạc Ngự Thiên.

Làm sao có thể không bỏ ra nổi ba trăm vạn Hoàng thạch cơ chứ?

- Ngươi.

Tròng mắt Đồng Chiến đỏ lên.

Đây chính là ba trăm vạn Hoàng thạch đấy.

Hắn căn bản không lấy ra được.

Nhưng bảo hắn buông tha lại tuyệt đối không thể.

- Tư Mã Trác, ta có thể lấy đồ để thế chấp không?

Đồng Chiến nhin về phía Tư Mã Trác nói.

- Có thể.

Tư Mã Trác nhẹ nhàng nói.

- Ba trăm lẻ năm vạn.

Nghe được Tư Mã Trác nói thế, Đồng Chiến lập tức hô.

- Bốn trăm vạn.

Diệp Hạo nói tiếp.

Đồng Chiến phủi đất một cái rồi đứng lên.

- Tư Mã Trác, tiểu tử này có ác ý, chẳng lẽ ngươi mặc kệ sao?

- Nếu đối phương không thể bỏ ra nổi cái giá tương ứng thì mới gọi là đấu giá ác ý.

Tư Mã Trác nhẹ nhàng nói.

- Ta lại muốn xem xem ngươi làm sao có thể xuất ra bốn trăm vạn Hoàng thạch?

Đồng Chiến lạnh lùng nhìn Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo tiện tay ném ra một cái túi càn khôn.

Cái túi càn khôn kia lơ lửng giữa không trung, trên túi càn khôn không hề có bất kỳ cấm chế gì.

Sau một khắc, tu sĩ toàn trường đều kinh hô.

Bởi vì trong túi càn khôn thật sự có bốn trăm vạn Hoàng thạch!

Trước đó, rất nhiều tu sĩ cảm thấy rằng hơn phân nửa Diệp Hạo không thể bỏ ra nổi nhiều Hoàng thạch như vậy, rồi cuối cùng hắn cũng phải dùng một vài tài nguyên quý giá để thế chân, chỉ là ai có thẻ ngờ tới Diệp Hạo lại có thể lấy ra bốn trăm vạn chỉ trong một lần cơ chứ?

Đồng Chiến cũng bị choáng váng.

- Ngươi…sao ngươi có thể lấy ra được?

- Ta có bốn trăm vạn là chuyện rất khó có thể tưởng tượng được sao?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Đồng Chiến, Tổ Đồng có giá trị thế nào đối với Đồng tộc các ngươi, ta tin ngươi biết rất rõ, đáng tiếc rằng ngươi không có lá gan cạnh tranh, nếu đã vậy thì đứng trách ta dung luyện khối Tổ Đồng này.

- Dung luyện Tổ Đồng? Nói đùa cái gì? Ngươi cho rằng ngươi là ai?

- Ta đúng thật chưa có năng lực dung luyện Tổ Đồng, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc cường giả trong tộc ta không làm được.

Diệp Hạo cười nói.

- Lùi một bước, ta cũng có thể xin giúp đỡ từ Thuỷ vân Nguyệt tiểu thư, không phải sao?

Sắc mặt Thuỷ Vân Nguyệt cứng đờ.

Tạo sao lại đẩy chuyện này qua bên người ta?

Nhưng Thuỷ Vân Nguyệt biết lúc này tốt nhất không nên nói gì thì hơn.

Bằng không càng giải thích càng đen.

Đồng Chiến âm trầm xuống.

Thuỷ Vân Nguyệt?

Chẳng lẽ Diệp Hạo và Thuỷ Vân Nguyệt có quan hệ gì đó sao?

Nếu vậy có thể lý giải bối cảnh của Diệp Hạo cũng không hề kém hơn Thuỷ Vân Nguyệt.

Nhưng như thế mình còn có cơ hội đoạt Tổ Đồng từ trong tay Diệp Hạo không?

Nghĩ tới đây hắn liền lo lắng,

Một khi bối cảnh của Đồng tộc không còn tác dụng, vậy làm sao đoạt lại Tổ Đồng đây?

- Tiếp theo sẽ bán đấu giá một quyển bí thuật, cấp bậc của quyển bí thuật này là Siêu Thoát cấp.

Khi Tư Mã Trác nói đến đây, ánh mắt mọi người đều phát sáng lên.

Siêu Thoát cấp?

Nói đùa cái gì chứ?

Loại bí pháp cấp bậc này làm sao có thể đem ra bán cơ chứ?

Ta biết chư vị khẳng định hoài nghi tính chân thực của bản bí thuật này, ta có thể nói cho chư vị chính là bản bí thuật này hoàn toàn là thật, chỉ là bản bí thuật này không trọn vẹn mà thôi.

Nghe đến đây bọn họ mới hiểu ra.

- Hèn gì, thì ra là không trọn vẹn.

- Nhưng mà dù không trọn vẹn cũng là công công pháp Siêu Thoát cấp.

- Không biết nó không trọn vẹn đến mức nào?

Bạn cần đăng nhập để bình luận