Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3216: Ngươi Đến Từ Chỗ Nào

Toàn thân của nàng đang run rẩy.

Linh hồn tràn ngập bất an.

Kiếm ý kinh khủng vô tình trấn áp toàn bộ một vùng không gian này.

Trong lòng Thược Dược còn không có dũng khí sinh ra tia phản kháng.

Lúc này việc duy nhất nàng có thể làm đó chính là trơ mắt nhìn kiếm ý xé rách nàng thành từng mảnh.

Mắt thấy kiếm ý chuẩn bị rơi xuống người nàng, kiếm ý như nước thuỷ triều đột nhiên biết mất.

Đúng vậy.

Toàn bộ đều biến mất.

Giống như từ trước đến giờ đều chưa từng xuất hiện.

Diệp Hạo bên này lảo đảo về phía sau mấy bước, sắc mặt hắn tái nhợt chỉ Thược Dược nói.

- Ngươi . . . Ngươi vận dụng thần thông gì? Ta không thể chống lại được.

Khắp khuôn mặt Thược Dược đều là vẻ bất đắc dĩ.

Ngươi có cần biểu hiện khoa trương vậy không?

Gương mặt của đám người cũng tràm ngập hoang mang.

Giả tạo thế?

Sau một khắc Diệp Hạo lại khôi phục như thường.

- Qua ba chiêu, bây giờ ngươi có thể tiến tới Đệ Cửu Vực.

Thược Dược cười khổ nói.

- Ngươi cảm thấy vị đại nhân kia còn có thể cho ta làm thị nữ của nàng sao?

- Có thể.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Tin tưởng ta, đi tìm nàng.

- Vị đại nhân kia không dẫn ta đi, ta làm sao có thể tới tìm nàng?

- Đế Cơ.

Diệp Hạo hô lớn về phía không trung.

- Ngươi có muốn thị nữ nữa không?

Không có trả lời.

- Đế Cơ, nếu ngươi còn không xuất hiện, có tin ta trực tiếp giết tới Đệ Cửu vực?

- Hừ, ngươi có bản lãnh thì đến luôn đi.

Lần này Diệp Hạo còn chưa dứt lời bao lâu, giữa không trung đã vang lên một thanh âm lạnh như băng.

Khi thanh âm này vang lên, sinh linh trong vòng trăm vạn dặm đều muốn thần phục.

Bọn họ cảm thấy đó là một chúa tể vô thượng giáng lâm.

Vị chúa tể kia có thể điều kiển sinh tử của bọn hắn;

Vị chúa tể kia cũng có thể quyết định vận mênh của bọn hắn;

Như vậy có thể quét ngang nơi này tất cả.

Thời gian còn chưa qua một hơi thở, nơi này chỉ còn Diệp Hạo và Thược Dược đứng.

Mà sở dĩ Thược Dược có thể đứng là nhờ thanh quang nhàn nhạt toát ra từ trên người Diệp Hạo.

Diệp Hạo đắc ý nhìn thoáng qua Thược Dược.

- Thấy không? Ta nói người kia sẽ xuất hiện mà.

Thược Dược cũng phải trợn mắt hốc mồm.

Nàng biết quá rõ hai chữ Đế Cơ đại biểu cho cái gì.

Nhưng bây giờ Diệp Hạo lại dám gọi thẳng tên Đế Cơ đến.

Nhưng khi nghĩ đến đây là đối thủ mà Đế Cơ cực kỳ coi trọng, trong lòng nàng cũng bình thường trở lại.

Trong miệng Đế Cơ nói không quan tâm, nhưng nếu thật sự không quan tâm, vậy an bài đối thủ tới làm gì chứ?

- Diệp Hạo, ngươi rảnh rỗi lắm sao?

Đế Cơ tức giận nói.

- Ta chẳng qua là cảm thấy ngươi không nên để tuột mất một thị nữ tốt.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Ta muốn làm gì, không tới phiên ngươi xen vào?

Đế Cơ lạnh lùng nói.

- Cuối cùng thì ngươi có thu hay không?

- Không thu.

- Nếu ngươi không thu, ta không thèm đi tới Đệ Cửu vực nữa.

- Diệp Hạo, ngươi phải biết rõ thân phận của ngươi.

Đế Cơ tức giận.

- Thân làm truyền nhân của vị kia, sao ngươi có thể vô sỉ như vậy chứ?

- Không quan trọng, ta không quan tâm cái này.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Bây giờ ngươi có thu hay không?

- Ngươi không sợ ta sẽ ra tay với ngươi bây giờ luôn sao?

Đế Cơ gằn từng chữ hỏi.

- Bây giờ ta vẫn chưa thích ứng được với thế giới này, nếu ngươi muốn chiếm tiện nghi, ta cũng không ngại.

Diệp Hạo nhún vai một cái nói.

Đế Cơ có thể xuất thủ sao?

Không thể nào.

Nàng là người kiêu ngạo cỡ nào chứ?

Làm sao có thể đấu với Diệp Hạo trong lúc hắn không ở trạng thái tốt nhất?

- Cho ngươi.

Đế Cơ đưa cho Thược Dược một tấm phù chỉ.

- Đây là…?

Thược Dược không hiểu hỏi.

- Tiếp Dẫn phù.

Diệp Hạo giải thích nói.

- Đợi đến lúc ngươi xử lý xong chuyện nơi này, chỉ cần đốt tấm phù chỉ này, Tiếp Dẫn phù sẽ đưa ngươi tới bên cạnh ta.

- Chuyện của ta đã xử lý xong, tuỳ thời đều có thể rời đi.

Thược Dược không cần suy nghĩ nói.

- Vậy ngươi đi theo ta.

Đế Cơ nói xong, thân thể Thược Dược liền bị khống chế xuất hiện ở bên cạnh kính tượng phân thân của nàng.

- Diệp Hạo, ta ở Đệ Cửu vực chờ ngươi.

Đế Cơ quẳng xuống một câu rồi quay người rời đi.

Khi Đế Cơ rời đi không bao lâu, uy áp trên người các tu sĩ mới dần tiêu tán.

Lúc này đám người mới đứng dần lên.

Giờ khắc này ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Hạo đều đã thay đổi.

Thực lực của vị vừa mới xuất hiện thực sự quá mạnh, bọn họ cảm thấy mình chẳng khác gì giun dế.

Nhưng khi Diệp Hạo nhận cỗ uy áp này, hắn lại không hề cảm thấy gì mà còn vị kia trò chuyện vui vẻ.

Điều này nói rõ cái gì?

Đối phương chí ít cũng cùng cấp bậc với vị kia.

- Diệp công tử, nữ tử kia là ai?

Lôi Minh nhịn không được hỏi.

- Đệ tử thân truyền của Cơ Phượng Hoàng

. Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Cơ Phượng Hoàng là ai?

Lôi Minh hỏi tiếp.

- Chúa Tể.

- Chúa Tể?

Khi Diệp Hạo nói đến hai chữ này, toàn trường đều xôn xao.

Vô luận là thiên kiêu Vạn Lôi đại lục hay thiêu kiêu Bách Hoa đại lục đều bị giật mình.

Chúa Tể đại biểu cho cái gì?

ai mà không biết.

Nhưng bây giờ Diệp Hạo lại nói Đế Cơ là đệ tử của Cơ Phượng Hoàng.

Nói cách khác Đế Cơ là đệ tử của Chúa Tể.

- Diệp công tử, đối thủ của ngươi là đệ tử của Chúa Tể?

Khi Lôi Minh hỏi câu này, cả trái tim của hắn cũng sắp không thể chịu nổi.

- Sư tôn của ta cũng là Chúa Tể, chỉ là năm đó thua trong tay Cơ Phượng Hoàng.

Diệp Hạo vừa nói vừa nhìn về phía Phượng Tuyết nói.

- Phượng Tuyết, ngươi có cái gì muốn nói với ta không?

- Ta không hiểu ý của ngươi.

Phượng Tuyết nghi hoặc nhìn Diệp Hạo nói.

- Phượng Tuyết, nếu không phải ta có thể nhìn thấu lớp nguỵ trang của ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ hỏi ngươi trước mặt mọi người sao?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Nói chuyện.

Phượng Tuyết nhìn Diệp Hạo một hồi, tâm thần khẽ động, một tầng không gian ngăn cách bao bọc Diệp Hạo và Phượng Tuyết ở bên trong.

- Kỳ thật ngươi không nên đâm thủng lớp giấy này.

Phượng Tuyết nói xong, tóc của nàng cũng bắt đầu thay đổi.

Không phải đen như thác nước lúc trước, thay vào đó là màu băng lam.

Nàng phảng phất giống một tinh linh, toàn thân đều tản ra khí tức rét lạnh.

Diệp Hạo cảm thấy toàn thân đều muốn bị đống cứng.

- Cỗ chấn động này…không phải là chấn động của võ hồn?

Diệp Hạo ngạc nhiên nói.

Diệp Hạo dù gì cũng có võ hồn Nửa Chúa Tể.

Đối phương có vận dụng võ hồn hay khôg, hắn có thể phân biệt rõ.

- Ai nói với ngươi ta là người của thiên hà Hồn Thiên?

Phượng Tuyết nói đến đây, nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên hạ thấp xuống mấy chục lần.

Bốn phía Diệp hoạ lập tức bao phủ một tầng hàn băng.

Trong nháy mắt hắn đã bị đông thành đá.

- Lòng hiếu kỳ lớn, từ trước đến nay đều không có kết cục tốt, hi vọng kiếp sau ngươi có thể hiểu được đạo lý này.

Phượng Tuyết nói xong liền muốn rời khỏi.

Nhưng sau một khắc nàng khiếp sợ phát hiện tầng bằng bị bể nát.

Diệp Hạo hoàn hảo không chút tổn hại nào đứng ở trước mặt nàng, trong mắt hắn tràn đầy vẻ trêu tức.

- Bây giờ có thể nói cho ta biết ngươi là người thuộc thiên hà nào chưa?

- Ngươi . . . ?

Phượng Tuyết mới vừa nói đến đây, con mắt Diệp Hạo đã loé ra ánh mắt kinh khủng.

Vô Thượng mâu!

Ngay lập tức, Diệp Hạo vận dụng đạo quả của thiên hà Cửu Thiên.

Vô Thượng mâu thân là mâu thuật mạnh nhất của Diệp Hạo, chỉ trong nháy mắt đã cố định thân thể Phương Tuyết.

Sắc mặt Phượng Tuyết đại biến.

Giờ khắc này nàng đã nhận ra nguy cơ tử vong.

- Dừng tay, dừng tay, dừng tay.

Phượng Tuyết vội vàng hô.

- Chúng ta nói chuyện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận