Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2056: Yêu Tộc Vô Thượng Cường Giả

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Dạng thân phận này chú định Hoa Lộng Ảnh sẽ được vạn chúng chú mục.

Bao nhiêu hào kiệt muốn truy cầu mà không thể.

Nhưng hiện tại Hoa Lộng Ảnh lại lo lắng Diệp Hạo chướng mắt nàng.

Điều này khiến bọn họ có cảm giác không thể tưởng tượng.

Bất quá ngẫm lại thân phận của Diệp Hạo cũng bình thường.

Diệp Hạo là tồn tại cỡ nào?

Cường giả cái thế Đệ Tam Cảnh cực hạn.

Một thị nữ bên người đều là tồn tại trấn áp đương thời, thực lực bá đạo.

Từ điểm ấy đến xem Hoa Lộng Ảnh thật không xứng với Diệp Hạo.

Tướng mạo?

Tướng mạo chỉ là một vốn liếng của nữ tử thôi.

- Có lẽ công tử nhà ta sẽ đồng ý để ngươi làm thị nữ đấy?

Trần Nguyệt Lan cười khanh khách nói.

- Vậy thì mời tỷ tỷ giúp ta hỏi một chút?

Hoa Lộng Ảnh cắn cắn bờ môi nhẹ giọng nói.

Băng cơ ngọc cốt, có thể xưng tuyệt thế.

Thị nữ?

Trong lòng đám người Liệt Diễm công tử đắng chát không thôi.

Nữ thần trong lòng bọn họ lại nguyện ý đi làm thị nữ của người ta?

- Nguyệt Lan, đừng làm rộn.

Lúc này tiếng nói của Diệp Hạo vang lên giữa không trung.

- Người có thư mời có thể tiến vào.

Diệp Hạo vừa nói xong, con ngươi Hoa Lộng Ảnh ảm đạm xuống.

Người ta chướng mắt bản thân à?

Ngay khi Hoa Lộng Ảnh hối hận, Mộ Dung Tinh đưa một trương kim sắc thiếp mời giao cho Hoa Tự Liên.

- Trong tay Mộ Dung Tinh lại có thư mời?

- Đúng vậy.

- Mộ Dung Tinh không phải tu sĩ của Ngũ Trọng Thiên hả

- Người nào nói không phải?

Sau khi Mộ Dung Tinh đi vào, một nữ tử thân mặc thải y xuất hiện giữa không trung.

Không phải Thải Kỳ Lân thì là ai?

- Thải Kỳ Lân.

- Từ trăm năm trước Thải Kỳ Lân đã đặt chân đến Đệ Nhị Cảnh.

- Ta nghe nói Thải Kỳ Lân là chị nuôi của Diệp Hạo.

- Đó đã là chuyện xưa rồi, hiện tại Thải Kỳ Lân đã theo dưới trướng người khác.

- Ai có thể làm Đệ Nhị Cảnh Thải Kỳ Lân đi theo?

- Nghe nói là một tôn vô thượng cường giả của Yêu Tộc.

Nghe giữa sân thảo luận tâm thần Diệp Hạo lại khẽ động, hắn nhìn về phía bên người Trần Điển nhẹ giọng hỏi.

- Thải Kỳ Lân đi theo người nào?

Trần Điển để chén trà xuống trả lời.

- Ngoại trừ Thải Kỳ Lân rất nhiều Bán Thần đều đi theo tôn cường giả này, nghe nói hắn nắm giữ huyết mạch chí cao vô thượng.

- Huyết mạch chí cao vô thượng?

Trong lòng Diệp Hạo khẽ động nói.

- Chẳng lẽ là huyết mạch Thần Linh?

- Có người nói là huyết mạch Thần Linh, bất quá mọi người đều không tin.

- Thú vị.

Diệp Hạo lại cười nói.

- Công tử, ta có một chuyện không biết nên nói hay không.

- Nói.

- Thực lực Viêm Hoàng Tông cường hoành như vậy, tại sao không tranh đoạt tạo hóa của cao trọng thiên?

Trần Điển nói khẽ.

- Không tất yếu.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

- Không tất yếu?

Trần Điển kinh nghi bất định hỏi.

- Đúng vậy, không tất yếu.

Diệp Hạo gật đầu.

- Nói cho ngươi biết, nếu toàn bộ tài nguyên Cửu Trọng Thiên cộng lại bằng một thì tài nguyên trên người của ta cộng lại hẳn là đạt đến một trăm.

Trần Điển kinh động ngay tại chỗ.

Diệp Hạo nói cái gì?

Hắn nói tài nguyên trên người hắn hơn trăm lần toàn bộ tài nguyên Cửu Trọng Thiên cộng lại?

- Công tử, ngươi xác định không phải đang nói đùa?

Trần Điển im lặng một hồi lâu mới run rẩy hỏi.

Diệp Hạo vung tay lên trước mặt Trần Điển liền xuất hiện một cái không gian thông đạo, sau đó hai tiến vào đó.

Trần Điển nhìn từng cây dược tài trong Phủ Khố bị mà choáng váng ngay tại chỗ.

Hắn không phải luyện đan sư, nhưng không có nghĩa hắn không biết.

Toàn bộ dược tài của Phủ Khố đều có cấp bậc Bán Thần.

- 86 vạn gốc.

Khi tính ra con số này trong lòng Trần Điển nhấc lên kinh đào hải lãng.

Dược tài cấp bậc Bán Thần biết bao trân quý?

Bất luận một gốc nào cũng có thể làm cho hắn táng gia bại sản, thế nhưng hiện tại Trần Điển thấy được cái gì?

86 vạn gốc dược tài Đệ Nhất Cảnh?

Tâm thần khẽ động, Diệp Hạo đã mang Trần Điển ra tiểu thiên địa.

Không tất yếu để hắn tiếp tục xem nữa.

Bởi vì cái gọi ếch ngồi đáy giếng vẻn vẹn từ Đệ Nhất Cảnh dược tài đa có thể nhìn ra tiểu thiên địa rốt cuộc có bao nhiêu tư nguyên?

Khó có thể tưởng tượng.

Trần Điển lúc này rốt cục minh bạch vì sao Viêm Hoàng Tông không tranh đoạt tạo hóa cao trọng thiên?

Có tất yếu sao?

Toàn bộ dược tài cấp bậc Bán Thần ở Cửu Trọng Thiên có một vạn gốc hay không cũng là vấn đề.

Thế nhưng bên trong tiểu thiên địa của Diệp Hạo chỉ Đệ Nhất Cảnh dược tài thì có 86 vạn, nếu tính thêm Đệ Nhị Cảnh cùng Đệ Tam Cảnh chẳng phải là vượt qua 100 vạn?

Khó trách Diệp Hạo nói tài nguyên trên người mình hơn trăm lần tổng tài nguyên của Cửu Trọng Thiên.

Thật có số lượng này!

Trần Điển không biết, kỳ thật đã có rất nhiều Bán Thần cấp dược tài luyện chế thành Bán Thần đan.

Những dược tài này sở dĩ không có vận dụng thật sự bởi vì luyện chế Bán Thần cấp dược tài nhiều lắm.

Nhưng dù như vậy đối với Trần Điển đã là một đã kích to lớn.

Mà lúc này, một thanh niên chân đạp hồ lô từ giữa không trung đáp xuống.

- Cát Hải gặp qua tiểu thư.

Thanh niên cung kính hành lễ với Trần Nguyệt Lan.

Trần Nguyệt Lan nhìn thoáng qua Cát Hải hơi hơi nhẹ gật đầu.

- Cát Hải.

- Vị này thế nhưng là thần long thấy đầu không thấy đuôi nha.

- Cát Hải là ai?

- Cháu ruột của Cát Huyền Thượng Thần, một thân thực lực đã sớm đặt chân Đệ Nhất Cảnh.

Cát Hải đang định đi vào thì ánh mắt vội chuyển về phía nơi xa.

Một thiếu nữ người mặc cung trang, chân đạp một cây hồng lăng bồng bềnh mà tới.

- Tịch Nguyệt, đã lâu không gặp.

Cát Hải nhìn cung trang thiếu nữ, trên mặt lộ ra một nụ cười.

- Cát Hải, ngươi đã đến.

Tịch Nguyệt cùng Cát Hải chào hỏi một tiếng sau đó hành lễ với Trần Nguyệt Lan.

- Tịch Nguyệt gặp qua Trần tiểu thư.

Tịch Nguyệt làm sao có thể không quen biết Trần Nguyệt Lan đây, hôm qua do Trần Nguyệt Lan đưa thư mời cho nàng đây.

Trần Nguyệt Lan gật đầu.

- Hôm nay Tịch Nguyệt rất xinh đẹp.

- Làm sao xinh đẹp bằng Trần tiểu thư?

Tịch Nguyệt cười đáp.

- Đi vào nhanh một chút.

- Vâng.

Khi Tịch Nguyệt đi vào sau đó Cửu Vĩ Thiên Hồ, Vân Tiêu Cung Hạo Nguyệt, Nguyệt Quế Thánh Địa Trần Bế Nguyệt, Lâu Ngoại Lâu Lâu Đông Phương, Phong Vân Cốc Phong Nhược Cốc cầm thư mời lần lượt đi vào.

Cũng lúc này, Trần Nguyệt Lan nhàn nhạt nói ra.

- Hiện tại ta bắt đầu cấp vé vào cửa. Nhớ kỹ, bất kỳ kẻ nào cũng không được phát sinh tranh đoạt, nếu không đừng trách ta không khách khí.

Nói đến đây từng tấm vé vào cửa hóa thành từng đạo từng đạo lưu quang rơi vào trước mặt nguyên một đám tu sĩ.

- Ta có vé vào cửa?

- Thật sao?

- Ta nói này huynh đệ, ta dùng 100 vạn Thượng Phẩm Tiên Thạch mua phiếu của ngươi có được hay không?

- Ngươi biết rõ tấm vé vào cửa này mang ý nghĩa gì không? Ý vị này là cơ duyên trở thành Tiên Vương. 100 vạn? 1000 vạn ta cũng sẽ không bán.

Ngay khi tu sĩ toàn trường nóng mắt lấy được vé vào cửa thì tiếng nói của Trần Nguyệt Lan vang lên toàn trường.

- Tốt, hiện tại người lấy được vé vào cửa có thể vào sân.

Trần Nguyệt Lan vừa nói xong một trung niên không nhịn được hỏi.

- Vị tiền bối này, ta có thể chuyển vé vào cửa trong tay của ta cho người khác không?

- Có người uy hiếp ngươi?

Trần Nguyệt Lan nhìn trung niên kia nói.

- Nếu có, ngươi có thể nói cho ta, ta giúp ngươi xuất thủ.

Sắc mặt một thanh niên đứnở bên người trung niên kia không khỏi thay đổi. Vừa rồi hắn lấy tộc nhân uy hiếp trung niên này bắt hắn chuyển nhượng vé vào cửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận