Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1153: Gặp lại cố nhân

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

- Rượu này là rượu gì?

Khuôn mặt Chu Uyển Quân đỏ bừng mà hỏi.

- Cực phẩm Thiêu Đao Tử, dù Tiên Vương đều có thể say.

Diệp Hạo cười đáp.

Ánh mắt Thải Nhi sáng lên, bưng vò rượu lên uống một cái.

Rầm rầm.

Qua mười lượt hô hấp, Thải Nhi lại uống sạch cả vò rượu.

- Có chút cảm giác.

Trong mắt Thải Nhi lộ ra một tia mê ly.

- Còn nữa không?

- Có.

- Mang cho ta.

- Uống chậm thôi.

Diệp Hạo nói xong đưa cho nàng một vò rượu nữa.

Thải Nhi một vò tiếp lấy một vò, đến khi uống sạch Cực Phẩm Thiêu Đao Tử, trong mắt mới có một chút men say.

Khi Thải Nhi uống rượu thì ba người Chu Uyển Quân đã sớm biết Cực Phẩm Thiêu Đao Tử bá đạo, bởi vậy ba người đã sớm dùng Tinh Thần Lực bao vây toàn thân lại.

Không bao lâu sau điếm tiểu nhị đã bưng đi lên một bàn đồ ăn.

Bất quá không người nào động đũa.

Đồ ăn của Thực Tiên Cư đắt cỡ nào?

Có Tu Sĩ thống kê qua nếu gọi toàn bộ 108 món ăn đặc sắc của Thực Tiên Cư lên một lần thì cho dù Đại Tông Môn cũng có thể thương cân động cốt.

Bởi vậy khi phục vụ viên của Thực Tiên Cư bưng thức ăn lên đều cẩn thận từng li từng tí.

- Tiểu Tuyết, đưa chén Tùng Hạc Duyên Niên Canh này cho khách nhân ở Thiên Tự số 6 đi.

Một Chấp Sự của Thực Tiên Cư chỉ thanh y nữ tử nói.

Thanh y nữ tử tiến lên bưng lấy chén canh trên bàn đi về nơi được chỉ định

Mà khi đi về phòng Thiên Tự số 6, thiếu nữ kia nhìn Tùng Hạc Duyên Niên Canh trên tay mà tâm thần có chút mộng ảo.

Tùng Hạc Duyên Niên Canh a!

Có thể tăng duyên thọ!

Một chén canh nho nhỏ này có giá đến 3 vạn Thượng Phẩm Tiên Thạch.

Ngay cả 3000 Hạ Phẩm Tiên Thạch nàng nữ tử còn chưa thấy qua.

Trong đầu nàng thực sự khó có thể tưởng tượng 3 vạn Thượng Phẩm Tiên Thạch phải bao nhiêu Hạ Phẩm Thiên Thạch mới đủ a?

Khi thanh y thiếu nữ trầm tư, một đạo thân ảnh bỗng nhiên lao ra từ phòng ăn, tiếp đó đạo thân ảnh kia hung hăng đụng vào người thiếu nữ.

Bịch một tiếng, Tùng Hạc Duyên Niên Canh trong tay thiếu nữ rơi xuống đất.

- Trở về đây cho ta.

Lúc này, trong phòng ăn vang lên tiếng trách cứ.

Người đụng ngã thanh y nữ tử là một thiếu niên tuổi đôi mươi.

Nghe vậy, thiếu niên kia giãy dụa đứng lên sau đó đi về phía phòng ăn.

- Ngươi không thể đi.

Thanh y thiếu nữ không quản đau đớn trên người mà lên tiếng nói.

Thiếu niên kia quay người nghi ngờ nhìn nàng.

Thanh y thiếu nữ chỉ Tùng Hạc Duyên Niên Canh đang văng đầy trên đất nói.

- Bồi thường thì ngươi mới có thể đi.

- Bao nhiêu?

Thiếu niên nhìn thoáng qua hỏi.

- 3 vạn Thượng Phẩm Tiên Thạch.

- Cái gì?

Thiếu niên kinh nghi bất định nhìn thanh y thiếu nữ nói.

- Canh gì mắc như vậy?

- Tùng Hạc Duyên Niên Canh.

Thanh y nữ tử trả lời.

Nghe vậy, thiếu niên không khỏi biến sắc.

Mà lúc này có một phụ nhân đi ra từ trong phòng ăn, phụ nhân kia nhìn chén canh rơi trên mặt đất một cái, trong mắt lóe lên một tia kinh hoảng, tiếp đó một bàn tay quất vào mặt thanh y nữ tử nói.

- Một tiện tỳ như ngươi, cũng dám vu oan hãm hại con trai ta?

- Tình huống như thế nào?

Trong tửu lâu xuất hiện chuyện này, làm sao có thể không có Thị Vệ đến?

Thanh y thiếu nữ thấy Lâm Chấp Sự đến vội nói.

- Lâm Chấp Sự, khi ta đi qua nơi này thì cửa phòng ăn bỗng mở ra, tiếp đó thiếu niên này hung hăng đâm vào người ta, loại tình huống này ta làm sao có thể bưng ổn Tùng Hạc Duyên Niên Canh được?

- Nói bậy nói bạ.

Phụ nhân lạnh lùng nói ra.

- Rõ ràng là tiện tỳ ngươi mắt mù đụng phải con ta.

Lâm Chấp Sự nhìn bốn phía một cái trong lòng đã biết đại khái.

Mà khi Lâm Chấp Sự chuẩn bị nói cái gì, một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên trong tai hắn.

- Lâm Chấp Sự, ta là La Tiến Nhị Trưởng Lão của Tinh La Tông.

Trong phòng ăn, một trung niên ngồi nghiêm chỉnh truyền âm.

- Không bằng ngươi vào đây hai chúng ta nghiên cứu thảo luận một hai.

Lâm Chấp Sự trầm ngâm một chút rồi đi vào phòng.

Sau khi đi vào bao sương, trung niên kia vung tay lên bố trí Không Gian Cấm Chế ở bốn phía.

- Lâm Chấp Sự, đây là 3000 Thượng Phẩm Tiên Thạch.

La Tiến nói rồi đưa tới một cái Túi Càn Khôn.

Trong lòng La Tiến biệt khuất.

Bản thân dạy dỗ nhi tử không ra gì, ai nghĩ sẽ gây ra việc này?

- Giá trị của Tùng Hạc Duyên Niên Canh bao nhiêu, La Trưởng Lão không phải không biết?

Lâm Chấp Sự không có nhận lấy mà nhàn nhạt nói.

Sắc mặt của La Tiến biến hóa.

- Xin Lâm Chấp Sự cho chút mặt mũi.

La Tiến nói rồi gở Giới Chỉ trên tay xuống.

Lâm Chấp Sự không để lại dấu vết mà nhìn lướt qua liền đứng lên, khi đứng lên cũng nhanh tay thu hai cái Túi Càn Khôn lại.

Nhìn thấy Lâm Chấp Sự đi ra, thanh y thiếu nữ bận bịu nghênh đón.

Ba!

Nhưng thanh y thiếu nữ không nghĩ Lâm Chấp Sự lại tát một bạt tay vào mặt nàng.

- Dám vu hãm La Công Tử, ngươi không muốn sống sao?

- Ta không có.

- Còn dám mạnh miệng?

Lâm Chấp Sự nói xong đá một cước vào eo nàng, nàng vô lực ngã về phía sau, thật đúng lúc mà đụng vào cửa phòng ăn của Diệp Hạo

Nhìn thanh y thiếu nữ lăn đến, sắc mặt Bất Lương Nhân cùng Lâu Đông Phương đều trở nên âm trầm xuống.

- Ngươi có ý gì?

- Xem thường ta sao?

Lâm Chấp Sự hoảng hốt cả lên.

Hắn không ngờ mình vì diễn trò lại vô tình quấy rầy đến hai vị này.

- Hai vị Công Tử, thực sự xin lỗi.

Lâm Chấp Sự bồi tiếp tươi cười nói.

- Ta sẽ lập tức mang tiện tỳ này đi.

- Ngươi nói người nào là tiện tỳ?

Lúc này, một tiếng nói băng lãnh vang lên.

Lâm Chấp Sự khẽ giật mình.

Lúc này hắn mới chú ý thấy một thanh niên đang đỡ thanh y thiếu nữ đang trọng thương dậy.

Mà thanh y thiếu nữ nhìn thanh niên với ánh mắt rất chấn kinh.

Quen biết?

Tiện tỳ này làm sao có thể nhận biết khách nhân của Thiên Tự Phòng?

- Là ngươi sao?

Thanh y thiếu nữ nhìn thanh niên đang ôm lấy mình, hỏi lại.

- Là ta.

Diệp Hạo nhìn thanh y thiếu nữ khẽ thở dài.

Ai có thể nghĩ tới năm đó nhất kỵ tuyệt trần Mai Doãn Tuyết ở Tu Đạo Giới lại luân lạc tới tình trạng này?

Phục vụ viên?

Dù làm ở Thực Tiên Cư, nhưng cũng không thoát được tiếng phục vụ viên.

- Phát sinh chuyện gì?

Diệp Hạo vừa nói vừa đánh một cái Đan Ấn vào người Mai Doãn Tuyết.

Mai Doãn Tuyết nói sự tình lại một lần.

- Ngươi nói láo.

Lâm Chấp Sự chỉ Mai Doãn Tuyết quát.

- Bất Lương Nhân, Thiên Sát Lâu các ngươi có phải có hình phạt chuyên môn đối phó loại gia hỏa chết không thừa nhận không?

Diệp Hạo nhìn về phía Bất Lương Nhân nói.

- Thiên Sát Lâu ta có 108 loại hình phạt, những năm này có thể chịu nổi hết chỉ có mười người.

Bất Lương Nhân vừa nói vừa cười híp mắt đi về phía Lâm Chấp Sự.

- Không biết ngươi có phải người thứ 11 hay không đây

- Ngươi biết đây là nơi nào không?

Lâm Chấp Sự biến sắc nói.

- Vậy ngươi có biết ta là người nào không?

Bất Lương Nhân cười lạnh nói.

- Còn có ngươi biết Diệp Công Tử là ai không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận