Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1415: Sóng gió nổi lên

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần



-----------------------

- Ta cảm thấy Hạo Nguyệt sở dĩ gả cho Diệp Hạo bởi vì sau lưng hắn có hai tôn Bán Thần.

- Ngươi hình như quên rằng Diệp Hạo còn nắm giữ chiến lực Bán Thần.

- Cái đó bất quá là một loại thủ đoạn thôi, nó chỉ kéo dài trong thời gian ngắn, nếu không lúc Long Cuồng chạy trốn , Diệp Hạo tại sao không ngăn chặn? Hắn không phải không muốn chặn , mà không thể chặn .

- Không sai, loại năng lượng như vậy cũng không thể cầm cự lâu dài , ta xem chừng Diệp Hạo không có khả năng khôi phục lại chiến lực.

- Ta ngược lại cảm thấy Diệp Hạo dù mất đi toàn bộ tu vi cũng đáng để Hạo Nguyệt gả cho hắn , chớ quên rằng Diệp Hạo chiếm được truyền thừa của Yêu Vương, Trận Ma, Khí Vương.

- Hạo Nguyệt thân phận gì? Yêu Nghiệt đó, tương lai có thể trấn áp một phần Cửu Trọng Thiên, ngươi cảm thấy một phế vật không có tu vi xứng với nàng? Ta không biết Hạo Nguyệt tương lai có thể đi bao xa, nhưng nhất định có thể đạt đến Bán Thần. Còn nữa, trong thời khắc nhiều cơ hội như vậy ,Hạo Nguyệt khẳng định có thể đi xa hơn.

- Thời khắc này có khả năng rất lớn sẽ xuất hiện Thần, ai có thể chắc chắn Hạo Nguyệt không thể trở thành Thần?

- Nhất định phải ngăn cản lễ đính hôn này.

- Tuyệt đối không thể để đệ nhất mỹ nữ Tứ Trọng Thiên gả cho Phế Vật.

- Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau đến Vân Tiêu Cung, mọi người liên thủ bức Diệp Hạo từ bỏ.

- Cùng đi.

Lúc đầu chỉ đơn giản thảo luận buổi lể đính hôn, nhưng không bao lâu dưới sự cổ súy của những người có dã tâm dần biến thành tiết mục bài trừ Diệp Hạo .

Hôm nay mặt trời chói chang.

Hầu hết các Đại Thế Lực của Tứ Trọng Thiên đều đến Vân Tiêu Cung.

- Đại biểu Ân gia, Nguyệt Quế Thánh Địa, Nhạc gia, Đông Hoa Hoàng Triều, Dật Phong Sơn Trang, Tây Cực Liên Minh, các Đại Thế Lực đều đến.

- Vân Tiêu Cung Thiếu Cung Chủ đính hôn ai dám không đến? Không đến là không nể mặt Vân Tiêu Cung? Nằm trong tầm ngắm của thế lực mạnh như vậy, chắc chắn nếm đủ mùi vị ?

- Ta thấy một vài thế lực của Yêu Tộc cũng phái đại biểu tham dự .

- Cương Vực những Yêu Tộc này tiếp giáp với Vân Tiêu Cung , đến đây chúc mừng cũng hợp tình hợp lí.

Tô Nhất Phỉ cũng tới.

Nàng đi theo Hoa Tự Liên đến.

-Tiểu Thư, ngươi nói Diệp Công Tử đến không?

Hoa Tự Liên trầm ngâm một cái nói :

-Không biết.

-Không biết?

Tô Nhất Phỉ kinh ngạc.

- Diệp Công Tử đối với cách hành xử của Vân Tiêu Cung không mấy hài lòng, tính tình Diệp Công Tử ghét ác như cừu nên rất khó nói.

Ở chung với Diệp Hạo khoảng thời gian này , Hoa Tự Liên cũng hiểu rõ cá tính của hắn .

Hôm đó Lão Tổ Vân Tiêu Cung không ra tay mọi người đều nhìn thấy .

Bởi vậy Diệp Hạo chưa chắc sẽ đến.

-Diệp Công Tử nếu không đến Hạo Nguyệt Tiểu Thư sẽ rất mất mặt đó ?

-Mất mặt .

Tô Nhất Phỉ vừa nói xong một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai nàng

-Diệp Hạo hắn mà đến thì không phải mất mặt không thôi đâu .

Tô Nhất Phỉ nhíu mày nhìn về phía thanh niên.

-Ngươi có ý gì ?

-Hạo Nguyệt Tiên Tử là đệ nhất mỹ nữ Tứ Trọng Thiên , tu vi Diệp Hạo nếu còn như trước thì không ai nói gì , nhưng bây giờ tu vi của hắn cũng đã bị phế , hắn có tư cách gì cưới nàng?

Thanh niên kia cười lạnh nói :

-Tây Cực Liên Minh Lôi Công Tử, Bán Mệnh Tông Huyền Vân Công Tử, Nhạc gia Nhạc Kình Thiên Công Tử, Ân gia Ân Kinh Vân Công Tử tất cả đang chuẩn bị thảo phạt Diệp Hạo đó.

-Đám các ngươi bây giờ mới dám lên mặt , trước đây sao không giỏi đứng ra.

Tô Nhất Phỉ khinh bỉ châm chọc.

-Ăn nói cẩn thận chút .

Hoa Tự Liên trầm giọng nói.

Tô Nhất Phỉ há to miệng chuẩn bị nói gì thêm nhưng cũng đành ngậm miệng lại .

-Ngươi là ai? Dám nhục mạ Lôi Công Tử ta?

Thanh niên kia chỉ Tô Nhất Phỉ cao giọng nói.

-Thu ngón tay ngươi về cho ta , nếu không ta không ngại bẻ gãy nó đâu .

Hoa Tự Liên lườm thanh niên kia một cái nói:

-Muốn thông qua cách này mà nổi danh cũng không sao ,nhưng trước hết nên xác định được các ngươi có thể trêu chọc đến chúng ta không?

-Ngươi có biết ta là ai không ?

Thanh niên kia cười nhạo một tiếng.

Nhưng sau một khắc hắn không thể cười được nữa .

Bởi vì ngón tay hắn thật sự bị bẻ gãy .

Mà động thủ chính là Tô Nhất Phỉ.

Tô Nhất Phỉ đi theo Hoa Tự Liên cũng được một khoảng thời gian, đương nhiên biết lúc nào nên ra tay .

-A! Ngươi dám?

Thanh niên kia tức giận chỉ Tô Nhất Phỉ.

-Người của ta ngươi cũng dám quơ tay múa chân , ngươi chán sống rồi.

Hoa Tự Liên ngạo nghễ nói.

Thanh niên kia còn muốn nói cái gì đã bị một Đệ Tử của Vân Tiêu Cung ngăn cản.

-Vị này là Tam Công Chúa Hoa Tự Liên.

-Tam Công Chúa?

Sắc mặt thanh niên thay đổi, nhưng chợt lạnh giọng nói :

-Tam Công Chúa đúng không? Ta nhớ mặt ngươi rồi.

Thanh niên kia rõ ràng biết đạo lý phải chịu thiệt thòi trước mắt .

Bởi vậy nói xong xoay người bỏ đi .

-Hắn là ai?

Hoa Tự Liên hỏi.

-Đệ đệ Nhạc Kình Thiên Nhạc Danh Hàn.

Vân Tiêu Cung Đệ Tử trả lời.

-Khó trách ngông cuồng như thế ?

Trong mắt Hoa Tự Liên lộ ra vẻ thoải mái.

Nhưng nàng cũng không quan tâm nhiều.

Nàng không phải đối thủ của Nhạc Kình Thiên .

Nhưng Nhạc Kình Thiên cũng không dám ra tay với nàng .

Bởi vì nàng là người kế thừa Hoàng Triều .

Sau đó đệ tử của Vân Tiêu Cung dẫn hai người đến vị trí ngồi đã sắp xếp trước.

Trùng hợp là chỗ ngồi của Trần Bế Nguyệt lại ở bên cạnh Hoa Tự Liên.

Trần Bế Nguyệt nhìn Hoa Tự Liên một cái nói :

-Các ngươi Đông Hoa Hoàng Triều chiếm được không ít lộc nhỉ?

-Ta không hiểu ý của ngươi ?

-Diệp Hạo chẳng lẽ không cho ngươi Đông Hoa Hoàng Triều lợi lộc nào?

-Lợi lộc như vậy Nguyệt Quế Thánh Địa các ngươi cũng đã nhận được.

-Ngươi hiểu ý ta ?

-Ta không hiểu .

Trần Bế Nguyệt trầm ngâm một hồi, ánh mắt ngưng trọng nhìn nàng nói :

-Ngươi biết rõ ẩn tìn?

-Cái ta biết ngươi cũng đã biết .

Trần Bế Nguyệt không nói gì thêm , mà đưa cho nàng một cái Túi Càn Khôn.

Thần Niệm Hoa Tự Liên quét qua, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, chợt đưa lại cho đối phương.

-Vô công bất thụ lộc.

Trần Bế Nguyệt đưa cho Hoa Tự Liên một khối Tử Kim bằng nắm tay .

-Chỉ cần ngươi nói cho ta biết một chút chuyện có giá trị .

-Ta đã nói, cái ta biết ngươi cũng đã biết.

-Trần Bế Nguyệt, ngươi như vậy quá nhàm chán.

-Ngươi bây giờ quan tâm đến tin tức về Diệp công tử thì còn ý nghĩa gì nữa .

Hoa Tự Liên nhàn nhạt nói:

-Ngươi nên biết rõ giữa hai người là hai thế giới đối lập.

-Diệp Công Tử?

Ánh mắt Trần Bế Nguyệt lóe lên.

-Xem ra khả năng Diệp Hạo khôi phục rất lớn.

Thần sắc Hoa Tự Liên không thay đổi.

Nhưng trong lòng lại nổi sóng.

Chỉ vì cách xưng hô của mình mà vô tình như đang bán rẻ Diệp Hạo .

Một chi tiết nho nhỏ cũng bị Trần Bế Nguyệt bắt được.

-Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ?

Hoa Tự Liên không có biểu hiện bất cứ bối rối nào, chỉ bình thản đáp .

Nàng không tùy tiện giải thích.

Càng giải thích càng dễ phạm sai lầm .

-Diệp Hạo coi như có thể khôi phục cũng phải mấy trăm năm sau .

Trần Bế Nguyệt nhàn nhạt nói :

-Mà hắn có thể sống lâu như vậy hay không còn là một chuyện .

-Nói giống như bên cạnh Diệp Công Tử không có Hộ Đạo Giả vậy .

Hoa Tự Liên cười lạnh nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận