Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2841: Hiểu Lầm

Ngay khi lão giả kia xuất thủ, linh hồn của Diệp Hạo cũng phải run lên.

Giống như tuyệt thế đại khủng bố.

Bao phủ trong lòng.

Cường giả Nửa Bước Cấm Kỵ.

Diệp Hạo lập tức nhận ra thân phận của lão giả này.

Nhưng chuyện này cũng hợp tình hợp lý.

Phải biết khi ở bên ngoài, Diệp Hạo sử dụng chiến khôi Thần Hoàng đỉnh phong.

Trong tình huống này, cao thủ Thần Hoàng cấp nào dám xuất thủ chứ?

Chỉ có gọi ra nhân vật Nửa Bước Cấm Kỵ, mới có thể bắt được Diệp Hạo.

Mắt thấy lão giả kia cuẩn bị bắt được Diệp Hạo, chỉ trong nháy mắt một âm thanh hừ lạnh. Phá vỡ trời cao, tiếp đó đại thủ héo queo của lão giả kia dần dần bị đứt gãy.

Lão giả ẩn núp trong bóng tối vị giật mình.

Đại thủ pháp tướng bị gãy thì thôi đi.

Vấn đề là nó còn lan tràn đến thân thể của hắn.

Thân thể của hắn bi một cỗ lực lượng huỷ diện đốt đến, chưa qua vài hơi thở thôi đã có thể bỏ mạng.

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn lão giả kia nói.

- Nửa bước cấm kỵ ẩn núp trong bóng tối không có một trăm cũng có tám mươi người, sao ngươi lại nhảy ra ngoài cơ chứ?

- Nếu đã biết nửa bước cấm kỵ núp trong bóng tối nhiều như vậy, vì sao ngươi còn dám dùng chiêu gậy ông đập lưng ông chứ?

Diệp Hạo nói xong, một trung niên người vác cây kiếm bản lớn từ trong bóng tối đi ra.

Tu sĩ núp trong bóng tối lập tức chấn động.

- Khoát Kiếm Ký Bách.

- Không ngờ Lý Bách lại hiện thân.

- Đệ nhất Nửa Bước Cấm Kỵ, đã nhiều năm rồi chưa hiện thế.

- Đúng là mỉa mai, Lý Bách đã từng nói sẽ không trợ giúp cho bất luận kẻ nào, thế nhưng bây giờ còn không phải đã đứng ra rồi sao?

Lý Bách có tên sao?

Lý Bách rất nổi danh.

Trong hàng ngũ Nửa Bước Cấm Kỵ, hắn là một ngọn núi lớn.

Một ngọn núi không ai có thể vượt qua.

- Lý Bách.

Diệp Hạo nhìn trung niên kia nói khẽ.

- Lý Bách.

Trung niên kia nhìn Diệp Hạo, mở miệng nói.

- Ngươi không nên hiện thân.

Diệp Hạo than nhẹ.

- Ta có lý do không thể không hiện thân.

Lý Bách khổ sở nói.

- Để cho ta đoán xem, ngươi là vì tâm đắc đặt chân đến Cấm Kỵ cạnh phải không?

Lý Bách chấn động.

Nhìn thấy thái độc của Lý Bách, nụ cười trên mặt Diệp Hạo càng tươi hơn, hắn nói tiếp.

- Trong cái thời đại hoàng kim này mà ngươi còn không thể vượt cấp, rõ ràng không phải là vấn đề về đại đạo của ngươi.

- Cái gì?

Lý Bách nghi ngờ nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta đoán nhất định có người nói cho ngươi, hắn có thể cho ngươi tâm đắc đột phá, chỉ là đại đạo của hắn thích hợp với ngươi sao?

Lý Bách trầm ngâm một chố mới nói.

- Đại đạo của hắn và ta rất phù hợp.

- Chẳng lẽ ngươi lĩnh ngộ đại đạo của mình còn chưa đủ sao?

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Tâm linh của ngươi có sơ hở, trước khi chưa tiêu trừ được nó, dù hắn có dốc túi truyền thụ, dù đại đạo ngươi đã siêu thoát cảnh, ngươi cũng không chắc sẽ đặt chân đến Cấm Kỵ cảnh.

Lý Bách rung động.

- Ngươi…làm sao ngươi biết tâm linh ta có sơ hở?

Diệp Hạo đương nhiên không nhìn ra tâm linh của Lý Bách có sơ hở.

Nhưng hư ảnh lạ có thể nhìn ra.

Phải biết hư ảnh có thực lực Siêu Thoát cảnh đấy.

- Đi giải quyết sơ hở tâm linh của ngươi đi.

Diệp Hạo phất phất ty nói.

Ánh mắt Lý Bách giãy dụa, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.

- Xin lỗi.

- Ngươi thật sự muốn khai chiến?

Con mắt Diệp Hạo không khỏi híp lại.

0 Những năm này ta không có cách nào giải quyết được sơ hở tâm linh của mình, hi vọng duy nhất hiện giờ của ta chính là đột phá tâm đắc của vị kia.

Lý Bách trầm ngâm một chút mở miệng nói.

- Ta biết vị sau lưng ngươi là cường giả Nửa Bước Cấm Kỵ đỉnh cao, ta muốn nhìn xem ở Nửa Bước Cấm Kỵ này hắn đi được bao xa?

- Sao ngươi lại nghĩ là Nửa Bước Cấm Kỵ?

- Nếu là Cấm Kỵ cảnh, ta vấn đánh được.

Trên mặt Diệp Hạo tràn ngập trào phúng!

Vẫn đánh được?

Nếu đúng như ngươi nói, vậy không phải sẽ vi phạm vào dự tính ban đầuc của mình sao?

- Ra tay đi.

Diệp Hạo vừa nói xong, hư ảnh liền vươn một ngán ta ra.

Một ngón tay này phảng phất như cột trụ chọc trời, chậm rãi hạ xuống.

Lý Bách theo thói quen muốn triệu hồi cây kiếm sau lưng mình, nhưng hắn khiếp sợ phát hiện cây kiếm của mình không hề có phản ứng, tiếp đó hắn phát hiện pháp lực của mình cũng bị giam cầm, ngay cả linh. Hồn cũng vậy.

Toàn trường xôn xao!

Tới hiện giờ, ai mà không biết đứng sau lưng Diệp Hạo là một cường giả Cấm Kỵ cảnh!

Cường giả Cấm Kỵ?

Nghĩ tới đây, chân của một vài Nửa Bước Cấm Kỵ cũng trở nên mềm xuống.

May mắm rằng mình không bước ra.

Bằng không hiện giờ chắc chắn phải chết.

- Chúng ta có nên chạy không?

- Chạy cái gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng vi kia chính là kẻ lạm sát người vô tội sao?

- Lỡ như thật thì sao?

- Ở đây có gần một trăm Nửa Bước Cấm Kỵ, nếu liên thủ lại ngay cả cường giả Cấm Kỵ cũng đỡ không nổi. Hơn nữa, cường giả Cấm Kỵ của Hứa gia và Tất gia còn đang ở trong bóng tối kia kìa.

- Hãy chờ xem, trừ phi vụ đứng sau lưng hắn là vô địch cảnh, bằng không hôm nay tuyệt đối không có khả năng sống sót rời đi.

Mắt thấy Lý Bách chuẩn bị chết dưới một ngón tay kia, một thanh âm âm trầm vang lên giữa toàn trường.

- Người ta coi trọng mà ngươi cũng dám động vào?

Thanh âm vừa vang lên, ngay lập tức một bóng người xuất hiện ở bên người hư ảnh.

Là một cái bóng.

Trong tay hắn nắm lấy một chuôi tế kiếm, phía trên tế kiếm hiện ra ánh sáng màu lam, mạnh mẽ đâm về phía trước.

Hư ảnh lẳng lặng nhìn cái bóng kia, thậm chí ngay cả động tác né tráng cũng không thèm sử dụng.

Trừng kiếm đâm xuyên qua cơ thể của hư ảnh, độc tố ẩn chứa bên trong trường kiếm lập tức phát tán ra tràn ngập toàn bộ cơ thể của hư ảnh.

- Ngươi thật ngông cuồng.

Cái bóng kia nhìn hư ảnh lạnh lùng nói.

- Ngươi chính là lão tổ Ẩn Xuyên gia tộc?

Hư ảnh nhìn cái bóng đang gần ngay trước mặt bình tĩnh nói.

- Không sai.

- Đại đạo của ngươi không tệ, có thể miễn dịch rất nhiều tổn thương vật lý.

Hư ảnh nhịn không được tán dương nói.

- Đáng tiếc rằng ngươi lại gặp ta.

- Cái gì?

Tâm thần cái bóng kia nhảy dựng lên một cái.

- Trên đời này luôn có một vài người ngươi không thể trêu chọc tới.

Hư ảnh vừa nói đến đây, bàn tay nhanh chóng đập tới phía cái bóng, tiếp đó tu sĩ toàn trường kinh hãi nhìn một màn xảy ra, chỉ thấy cái bóng nhanh chóng bị vỡ vụn ra.

Lão tổ Ẩn Xuyên gia tộc sợ đến mức muốn tè ra caer quần.

Chuyện gì thế này?

Vị trước mắt có thể tách mình ra khỏi trạng thái cái bóng sao?

Sao hắn có thể làm được cơ chứ?

- Thần thông của ngươi thật không tệ.

Hư ảnh vừa nói đến đây, hắn dùng một ngón tay điểm vào mi tâm của lão tổ Ẩn Xuyên gia tộc, chỉ sau vài hơi thở đã tách thần thông ảnh phân thân ra khỏi cơ thể.

Ngay sau đó hư ảnh ném lão tổ Ẩn Xuyên gia tộc qua một bên như ném chó.

- Ngươi có thể cút được rồi.

Lão tổ Ẩn Xuyên gia tộc cuống qýt bò dậy, hắn nhìn qua một hướng hét lên.

- Lão quỷ họ Nhan kia, ngươi dám bẫy ta?

Lão tổ Nhan gia giật nảy mình.

Mẹ nói.

Lão quỹ Ẩn Xuyên kia sao lại khai mình ra cơ chứ?

Khi hắn để ý thấy hư ảnh nhìn về phía mình, hắn lúng túng đi ra.

- Đây chỉ là hiểu lầm.

Hư ảnh cười như không cười nhìn hắn một cái. Nói.

- Ngươi chắc đây chỉ là hiểu lầm chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận