Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1615: Khinh thị

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

Trước đó, phổ thông Tiên Chủ chỉ có 10 vạn, hiện tại Tiên Chủ đều có 30 ~40 vạn, mà nếu cao giai Tiên Chủ cũng có hơn trăm vạn.

Con số này chỉ là bình quân.

Giá trị bản thân của Tiên Chủ Tông Môn gấp mấy lần tán tu bình thường.

Dù giá trị ngươi mấy trăm vạn nhưng cũng không bỏ được bữa cơm đã ăn 30 vạn.

Bởi vậy dám ở tầng ba ăn cơ hồ đều là Tiên Tôn.

Thời điểm bạch y nử tử xuất hiện ở tầng ba đưa tới chú ý của một vài thực khách.

Bọn họ nhao nhao nhìn về phía nàng.

- Quen biết sao?

- Chưa thấy qua.

- Tuổi trẻ như thế đã đặt chân đến cảnh giơi này, dù không phải Thiên Kiêu cũng là chuẩn Thiên Kiêu.

- Chuẩn Thiên Kiêu đến đây có chút đốt tiền.

- Tướng mạo cũng đồng dạng, không cần phải chú ý.

Lầu ba vẫn có không ít thực khách.

Những thực khách này đàm luận bạch y nữ tử cũng không hề che giấu.

Cần che giấu sao?

Không cần!

Bởi vì dám ở lầu ba tiêu phí dù yếu nhất cũng đều là chuẩn Thiên Kiêu.

Đúng lúc này, một đạo thân ảnh đi theo tiểu nhị xuống lầu ba.

Tiểu nhị nhìn qua bốn phía một cái, trong mắt lộ ra vẻ khó xử.

- Vị công tử này, ngươi nhìn đi, thật sự không còn bàn.

- Ta ngồi cùng nàng.

Diệp Hạo chỉ vào bạch y nữ tử nói.

Bạch y nữ tử lườm tiểu nhị một cái.

Tiểu nhị từ trong ánh mắt của nàng thấy được cảnh cảo nhàn nhạt.

Bởi vậy tiểu nhị lập tức nói.

- Quán ở đây không thể góp bàn.

Đây chính là tìm cớ.

Diệp Hạo hơi chút trầm ngâm, đi tới bàn bên cạnh bạch y nữ tử.

- Mấy vị có thể thương lượng được không?

- Nói thế nào?

Một thanh niên nhìn Diệp Hạo nói.

Trong lời nói của hắn ngược lại có chút khách khí.

Dám đến nơi này lại có người đơn giản sao?

Trên thực tế quần thể Thiên Kiêu một người so với một người càng thông tuê, bọ họ muốn biểu thị cao ngạo cũng phải nhìn đối phương là ai.

Bàn này của các ngươi ta trả.

Diệp hạo cười nói ra.

- Ngoài ra ta mời chư vị uống trà, các ngươi thấy thế nào?

Thần niệm thanh niên kia quét Túi Càn Khôn Diệp Hạo đưa tới, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

100 vạn!

- Giúp người hoàn thành ước vọng là chuyện Miêu Hải ta thích làm nhất.

Thanh niên một bên nói một bên nhận lấy Túi Càn Khôn Diệp Hạo đưa tới.

Bữa cơm này ăn cũng không sai biệt lắm.

Hiện tại có người hỗ trợ tính tiền lại mời uống trà, sao lại không thể cho người ta một chút mặt mũi?

Tất cả đều vui vẻ không phải tốt hơn.

- Các huynh đệ, chúng ta đi, nhừng chỗ cho vị đạo huynh này.

Miêu Hải mỉm cười.

Mấy tu sĩ cùng bàn với Miêu Hải toàn bộ đều đứng lên.

- Tiểu nhị, tính tiền.

Miêu Hải nhìn về phía tiểu nhị, nói.

Tiểu Nhị lấy ra một hóa đơn, nói.

- Vị công tử này, ngươi hết thảy tiểu phí 36 vạn 4800:

Miêu Hải đang định lấy Tiên Thạch lại bị Diệp Hạo ngăn lại.

- Làm cái gì vậy? Vừa nãy không phải ta đã nói sao? Bàn các ngươi ta trả.

Miêu Hải giật mình.

- Ý ngươi là 100 vạn này toàn bộ đều là cho chúng ta uống trà?

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

Tu sĩ toàn trường ngoại trừ một vài vị bên ngoài, còn lại đều kinh ngạc.

Đại gia trong làng tiêu phí đây sao?

Hơn 100 vạn đó!

- Huynh đệ, hào khí.

Miêu Hải vỗ vỗ bả vai Diệp Hạo nói.

- Bằng hữu ngươi ta quyết rồi, mấy người chúng ta đi uống trà trước, tí nữa chúng ta trò chuyện tiếp.

Một đoàn người Miêu Hải rời đi.

Diệp Hạo thản nhiên ngồi xuống.

- Tiểu nhị, dọn bàn cho ta.

Diệp Hạo nhìn tiểu nhị nói.

Tiểu nhị lập tức chạy đến bàn bên cạnh Diệp Hạo dọn dẹp cơm thừa rượu cặn, sau đó đưa cho Diệp Hạo một thực đơn được trang trí tinh mĩ nói.

- Vị công tử này, ngươi xem muốn ăn cái gì?

- Nàng gọi gì, ta gọi nấy.

Diệp Hạo chỉ bạch y nữ tử nói.

Bạch y nữ tử nhìn Diệp Hạo một cái, trong mắt lộ ra một chút không thích.

Tiểu Nhị nhìn Diệp Hạo trong mắt lộ ra ý đã hiểu, tiếp đó yên lặng rời đi.

Đường Phiên Phiên bất đắc dĩ.

Nàng không ngờ tới bản thân biến thành người bình thường mà vẫn còn người truy cầu.

Đúng lúc này lại có mấy tên tu sĩ đi tới lầu ba.

- Thiên Hoành Công Tử.

- Lôi Châu Công Tử.

- Danh Hào Công Tử.

Tu sĩ giữa sân nhìn thấy 3 thanh niên này, sắc mặt nguyên một đám thay đổi.

Bởi vì ba vị này đều là Cự Đầu.

Rất nhiều tu sĩ lầu ba đều đứng lên hành lễ với ba đại Cự Đầu.

Có vài Thiên Kiêu nịnh hót mời ba đại Cự Đầu ngồi vào chỗ bọn họ.

Ba đại Cự Đầu gật đầu ra hiệu với những Thiên Kiêu sau đó không hẹn mà cùng đi tới trước bàn bạch y nữ tử.

- Vị tiểu thư này, ta có thể ngồi ở đây không?

Thiên Hoành công tử mặc áo lông vàng óng, ngay cả sợi tóc cũng ánh vàng rực, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười, nhẹ giọng hỏi.

- Không nên quấy rầy ta ăn cơm.

Bạch Y nữ tử gõ gõ ngón tay ngọc trên mặt bàn.

Một đạo gợn sóng hướng về bốn phía tràn ngập mà đi.

Giờ khắc này vô luận Thiên Hoành hay Lôi Châu hoặc Danh Hào, toàn bộ đều bạch bạch bạch lùi lại ba bước.

Bọn họ lần nữa nhìn về phía bạch y nữ tử, ánh mắt không khỏi trở nên kinh hãi.

Bởi vì cái gọi người trong nghề vừa ra tay đã biết.

Bạch y nữ tử không mang theo khói lửa nhân gian xuất thủ khiến bọn họ ý thức được nàng không phải người đơn giản.

Bầu không khí giữa sân trở nên lắng đọng lại.

Ba cái hô hấp sau Thiên Hoành Công Tử đi tới một bàn cách đó không xa ngồi xuống.

Chợt Lôi Châu Công Tử cùng Danh Hào Công Tử cũng rời đi.

Diệp Hạo nhìn bạch y nữ tử trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc.

Bạch y nữ tử vận dụng một loại đạo thuật cực kỳ đáng sợ.

Chỉ tùy ý giật giật đầu ngón tay đã bức Tam Đại Cự Đầu chật vật lui lại, có thể tưởng tượng nếu toàn lực hành động, trời biết rõ có bao nhiêu kinh khủng?

Một lát sau tiểu nhị bưng lên đồ ăn.

Đám Cự Đầu Thiên Hoàng công tử trước đó không có phát hiện cái gì, thế nhưng thời gian dần qua bọn họ rốt cục cũng phát hiện một chút manh mối.

- Đồ ăn bọn họ giống nhau?

Lôi Châu công tử cau mày nó.

- Vị này chọn đồ ăn giống như đúng với tiểu thư kia.

Một cái thiếu nữ dịu dàng nói bên tai Lôi Châu Công Tử.

Lôi Châu Công Tử phủi đất một cái đứng lên.

Hắn sãi bước đi tới bên cạnh Diệp Hạo.

- Ngươi đang theo đuổi vị tiểu thư này?

- Không có.

Diệp Hạo bình tĩnh trả lời.

Diệp Hạo không nói dối.

Hắn chỉ cảm nhận được sự quen thuộc nhàn nhạt trên người thiếu nữ này.

Hắn chỉ muốn làm rõ thân phận của nữ tử.

Nhưng đây cũng không đại biểu Diệp Hạo nghĩ theo đuổi nàng ta.

- Không có?

Trong mắt Lôi Châu công tử lộ ra coi thường nồng đậm.

- Dám theo đuổi mà không dám thừa nhận sao?

- Cái này không có gì không đam thừa nhận.

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Lôi Châu công tử nhàn nhạt nói.

- Lôi Châu, ngươi hà tất cùng gia hỏa không trứng nói chuyện?

Thân mặc vũ y, Thiên Hoàng công tử kiêu ngạo nói.

Thiên Hoành Công Tử cao ngạo.

Đương nhiên người ta cao ngạo cũng bởi vì người ta có tư cách để cao ngạo.

Diệp Hạo trước mặt Thiên Hoàng công tử thì có chút không đáng chú ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận